Hoắc Minh chưa bao giờ cảm thấy lo được lo mất như vậy.
Muốn hết lòng cưng nựng một người trong lòng bàn tay, lại không biết cô có bằng lòng hay không.
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại: “Con bé rất đáng yêu!”
Nên tại sao lại thấy mệt mỏi chứ? Chưa kể việc dành thời gian cho cô bé, cho dù phải hy sinh tất cả cô cũng sẵn lòng.
Hoắc Minh không hỏi thêm, đạp ga đưa cô đến quán cà phê.
Bây giờ anh rất coi trọng Ôn Noãn, cũng tôn trọng bạn bè của cô.
Anh cùng xuống xe với cô, đi vào chào hỏi Bạch Vi, còn sờ đầu con trai của Bạch Vi rồi mới rời đi.
Khi anh đi xa rồi, Bạch Vi mỉm cười: “Anh ta bây giờ khác hẳn!”
Ôn Noãn gọi một ly cà phê đá.
Nhẹ nhàng khuấy lên, nhấp một ngụm rồi bật cười: “Có gì khác biệt?”
Bạch Vi nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không giống trước kia! Trước kia Hoắc Minh như vầng trăng cô độc trên bầu trời, vô cùng khó tiếp cận, nhưng bây giờ lại hạ xuống nhân gian rồi…”
Cô ấy dùng tay ra hiệu cho Ôn Noãn: “Cậu làm tốt lắm!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Bạch Vi vỗ tay cô: “Cậu đừng có mà coi nhẹ đấy! Nói thật, anh ta đối xử với cậu rất tốt! Cứ tiếp tục thử thách, nếu cảm thấy không tệ thì hốt đi! Cậu nhìn thân hình ấy, khuôn mặt ấy đi… Đi đâu để tìm chứ?”
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên.
Cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tớ ở bên anh ấy chỉ vì khuôn mặt và thân hình đó sao?”
Bạch Vi liếc nhìn con trai, hạ giọng nói: “Nhìn anh ta như vậy, về mặt đó hẳn là rất dữ dội phải không!”
Ôn Noãn nhấp một ngụm cà phê, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Cô nhìn Cảnh Thụy…
Cũng may đứa nhỏ này không sâu sắc như Tiểu Hoắc Tây nên không để ý!
Ôn Noãn vừa định nói chuyện với Bạch Vi thì vô tình nhìn lướt qua bên ngoài, bỗng cứng đờ.
Cô nhìn thấy Hoắc Minh Châu!
Bên cạnh quán cà phê là quán trà sữa.
Trước cửa có rất nhiều người đang đứng xếp thành hàng dài, Hoắc Minh Châu đứng ở giữa dòng người, tay cô ấy đang dắt tay một cậu bé khoảng hai tuổi.
Có lẽ cậu bé không vui vì đứng đợi lâu.
Hoắc Minh Châu bế đứa bé lên…
Ôn Noãn yên lặng nhìn.
Khóe mắt cô dần ươn ướt, trong lòng cảm thấy chua xót.
Minh Châu đã được cưng chiều từ nhỏ, Ôn Noãn hoài nghi có lẽ trước đây cô ấy không biết uống trà sữa phải xếp hàng, nhưng bây giờ cô ấy đang bế một đứa bé hai tuổi trên tay, đứng xếp hàng dưới cái nắng gắt oi bức.
Cô ấy không phải đang mặc quần áo cao sang nào trên người nữa.
Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần jean đã được giặt đến phai màu.
Cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, gần như không còn dấu vết được nuông chiều trên gương mặt…