Chị Lê không cho, muốn tự mình uống.
Người nọ cũng khá có địa vị, tự cao nói: “Giám đốc Lê, đi ra ngoài bàn chuyện buôn bán sao có thể không uống rượu được! Trên bàn tiệc không phân nam nữ, hơn nữa… Cô giáo Ôn nhìn yếu ớt nhu nhược thế thôi, chứ cái gan uống rượu vừa rồi có là đàn ông cũng không so được!”
Ông ta đưa một ly rượu vang đỏ đến trước mặt Ôn Noãn.
“Cô giáo Ôn uống xong ly này, tôi sẽ cẩn thận suy xét chuyện hợp tác đầu tư.”
Chị Lê muốn nói chuyện, nhưng Ôn Noãn đã đè tay cô ấy lại.
Ôn Noãn cười nhạt: “Cảm ơn tổng giám đốc Triệu nâng đỡ cho! Tổng giám đốc Triệu đã nói thế thì tất nhiên tôi phải nể mặt ông rồi.”
Cô cầm lấy ly rượu định uống.
Nhưng một bàn tay với các khớp xương rõ ràng khác vươn tới, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trong tay Ôn Noãn, người kia bình tĩnh nói: “Để tôi uống thay cô giáo Ôn ly rượu này.”
Nói xong, Hoắc Minh hơi nhếch môi: “Không biết tôi có tư cách này không nhỉ!”
Trong phòng lạnh ngắt như tờ…
Không ai ngờ được Hoắc Minh sẽ tới đây, lại còn công khai đối đầu với tổng giám đốc Triệu như thế.
Tướng quân nổi giận vì hồng nhan, đây đúng là trò hay.
Tổng giám đốc Lâm kẹp điếu thuốc lá trong tay, cười ẩn ý nói: “Hoắc Minh, thế là đủ rồi.”
Hoắc Minh nghiêng người, khẽ ôm lấy vai Ôn Noãn, bất kể cơ thể cô cứng ngắc hay bài xích đối với anh như thế nào.
Anh hơi mỉm cười: “Tôi đến đây đón cô giáo Ôn, thấy cô ấy đang nôn trong nhà vệ sinh, tôi rất đau lòng.”
Nói xong, anh đặt cái ly trong tay xuống.
“Tổng giám đốc Triệu, ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?”
Bình thường vị tổng giám đốc Triệu kia rất kiêu ngạo, nhưng lúc này ông ta không thể nói nên lời, mà những người khác cũng không có ý giải vây cho ông ta.
Tâm trạng của Hoắc Minh đang không vui, có ai dám xông lên tìm xui xẻo chứ?
Cả phòng chìm vào im lặng thật lâu…
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy cái ly, uống một hơi hết sạch.
Uống xong, cô nhìn tổng giám đốc Triệu, cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, chúng ta nói chuyện tiếp đi.”
Tổng giám đốc Triệu sửng sốt, lập tức, hốc mắt ông ta đỏ lên, vừa nãy cho dù thế nào thì ông ta cũng đã đắc tội với Hoắc Minh rồi, không ngờ lại được cô gái này giải vây giúp.
Ngay lập tức, ông ta đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó uống liền ba ly.
Uống xong, ông ta nói với chị Lê: “Có cô giáo Ôn ở đây, hạng mục đầu tư này tôi chắc chắn sẽ tham gia.”
Chị Lê vui mừng, nhưng cũng lo lắng cho Ôn Noãn!
Rõ ràng Ôn Noãn không thèm nể mặt Hoắc Minh, tổng giám đốc Triệu uống ba ly, cô cũng uống ba ly với ông ta… Uống đến mức đau đầu chóng mặt, bóng chồng lên nhau, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ cô không muốn tỉnh táo mà đối mặt với Hoắc Minh.
Cô ngồi trên xe, lấy tay che mắt.