CHƯƠNG 101
Cô muốn nói với anh rằng, ‘anh Lưu, cảm ơn anh, ba tỷ mà anh cho tôi năm năm trước đã cứu nguy tôi, cũng mang tới cho Minh Tự cơ hội sống tiếp’.
Nhưng câu tiếp theo cô còn chưa nói ra, một đống tiền đã ném thật mạnh vào mặt cô.
Tiền mặt mới tinh, góc tiền rất nhọn, có vài chỗ trên mặt Nhan Nhã Tịnh bị cứa qua, máu tươi chảy ra từ miệng, đau thấu cả lòng.
Hốc mắt cô cay cay. Cô không rõ vì sao anh Lưu mà cô vẫn luôn coi là ân nhân lại dùng tiền ném vào cô như thế!
Sự nhục nhã như vậy khiến lòng cô khó chịu không nói nên lời.
Nhan Nhã Tịnh quật cường ngẩng cao đầu, không để nước mắt chảy xuống, cô cảm thấy, giữa họ chắc hẳn có chút hiểu lầm, cô vừa định giải thích gì đó thì nghe được giọng nói lạnh lẽo của anh: “Sao hả, ba mươi tỷ đó còn chưa đủ cho cô tiêu xài à? Hừ, còn muốn gài bẫy tôi! Cô đúng là… tự tìm đường chết!”
“Sầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị đóng lại, nước mắt Nhan Nhã Tịnh bất giác trượt xuống: “Anh Lưu…”
Cửa phòng đóng lại, hoàn toàn ngăn cách giọng Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không nghe được tiếng cô nữa.
Nhan Nhã Tịnh nhặt tờ tiền năm trăm nghìn dưới đất lên vuốt ve, nhìn tờ tiền mệnh giá kia, cô bỗng nhiên bật cười.
Chồng cũ của cô quả nhiên là anh Lưu!
Mà tối hôm nay anh Lưu hẹn cô ra đây, chẳng qua cũng chỉ để nhục mạ cô, đập tiền vào mặt cô mà thôi!
Khi đó người ký tên vào đơn ly hôn trước là cô. Lúc anh Lưu ký, chắc chắn đã nhìn thấy tên cô, huống chi người quyền thế che trời như anh, làm sao có thể không biết người mình cưới là ai chứ?
Anh Lưu đã nhận ra cô từ lâu, cho nên mới có thể không kiêng nể gì mà động tay động chân với cô, vì thế mới chê cô dơ bẩn.
Ở trong lòng anh, cô chính là một ả đàn bà lả lơi ong bướm, ham hư vinh!
Nụ cười trên môi Nhan Nhã Tịnh chua xót vô ngần. Thì ra, tận sâu trong lòng người mà cô cảm kích ngần ấy năm, lại cực kỳ coi thường cô như vậy. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhan Nhã Tịnh chậm rãi cúi xuống, đặt tờ năm trăm trong tay xuống đất. Anh Lưu, tôi sẽ không lấy tiền của anh nữa, tôi cũng có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình.
Lúc đó lấy ba tỷ kia của anh là do tôi thật sự cùng đường, có điều tôi sẽ cố gắng trả lại số tiền đó cho anh!
Nhan Nhã Tịnh lau khóe mắt ướt nhoè, quật cường ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng đến cứng đờ, bước từng bước ra khỏi phòng.
Cô sẽ không khuất phục số mệnh, càng không nhận thua trước thành kiến của người khác. Người khác có thể xem thường cô, nhưng cô mãi mãi cũng không thể coi nhẹ chính mình.
Nhan Nhã Tịnh mới vừa ra khỏi phòng ngủ, vài tiếng cười tràn ngập ác ý đã vọng vào tai. Đèn trần phòng khách bỗng nhiên sáng lên, căn phòng tổng thống đèn đuốc sáng choang.
Ba người đàn ông dáng vẻ lưu manh, mặc quần jean thủng lỗ đứng trong phòng khách cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh. Ánh mắt không hề có ý tốt, mang theo ý thèm muốn lồ lộ.
Đêm nay bọn họ đến đây vì đã nhận tiền của Nhạc Dũng.