CHƯƠNG 123
Khóe môi bất giác cong lên, Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đen nhánh như mực của Lưu Thiên Hàn.
Sắc mặt của Lưu Thiên Hàn còn đen hơn cả con ngươi của anh. Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Hách Trung Văn cười đùa vui vẻ, nhưng khi ở trước mặt anh lại luôn bày ra dáng vẻ sợ hãi hốt hoảng. Sự đối lập rõ ràng như vậy khiến trong lòng anh rất không vui.
Nhan Nhã Tịnh hốt hoảng cụp mắt, không tiếp tục nhìn vào mắt của Lưu Thiên Hàn nữa. Cô siết chặt di động: “Anh Lưu, tôi về trước đây. Sau này chúng ta thật sự đừng gặp nhau nữa, tôi sẽ nhanh chóng chuyển tiền cho anh.”
Nhan Nhã Tịnh không muốn gặp mặt thêm lần nào nữa một là sợ anh đánh cô, hai là cô không thể chống lại anh được.
Cô là bạn gái của Hách Trung Văn nên phải giữ bổn phận của một người bạn gái.
Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn âm trầm đến đáng sợ. Anh cũng không quan tâm sẽ dọa đến cô nữa, một tay túm lấy cổ tay cô: “Nhan Nhã Tịnh, em đang vạch rõ giới hạn với tôi đấy à? Đừng quên, tôi là chồng em đấy!”
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu tách từng ngón tay của Lưu Thiên Hàn ra: “Anh Lưu, anh nhầm rồi, anh là chồng cũ của tôi. Chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi. Bây giờ anh chỉ là ông cậu của các con tôi thôi!”
“Anh Lưu, tôi muốn chung sống hòa thuận với Hách béo. Tôi muốn cho An Bảo và An Mỹ một mái ấm hoàn chỉnh, sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, được không?”
Cũng đừng bỗng dưng làm nhiễu loạn trái tim tôi, cho tôi những hy vọng không thực tế nữa.
Lưu Thiên Hàn vừa định nói không được thì di động của Nhan Nhã Tịnh chợt đổ chuông.
Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy người gọi đến là Nhan Thành Lâm, không khỏi thầm cười khẩy. Cô nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lúc này tại sao ông ta gọi điện thoại cho mình.
Cô nhìn màn hình di động vài giây, cuối cùng vẫn bắt máy, cố ý giả vờ không hiểu, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nhã Tịnh, chuyện lần trước là hiểu lầm thôi. Ba chỉ muốn giới thiệu thêm bạn cho con quen, không ngờ Bùi Tấn Trung lại dám có ý quấy rối con.” Giọng Nhan Thành Lâm nghe rất chân thành, nhưng lọt vào tai của Nhan Nhã Tịnh khiến cô chỉ cảm thấy lạnh lòng.
Khi có chuyện cần nhờ vả thì giả vờ làm người ba hiền từ, lúc không cần thì dù cô chết, ông ta cũng chỉ đứng mỉm cười bên cạnh.
Cô không cần một người ba như vậy!
Cô không phải bồ tát, càng không phải loại người ngây thơ dễ dãi. Cô cảm thấy ghê tởm với một người đã từng muốn dồn mình vào chỗ chết, sau đó lại giả bộ tốt bụng trước mặt cô.
“Ông Nhan, rốt cuộc ông gọi điện cho tôi có chuyện gì thế? Có gì cứ nói thẳng, tôi không rảnh ở đây nói xàm với ông!”
Nhan Thành Lâm sắp không giữ nổi vẻ mặt nữa, nhưng nghĩ đến bây giờ Nhan Vũ Trúc vẫn còn ở đồn công an, ông ta vẫn căng da đầu nở nụ cười gượng gạo nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, sao con có thể nói chuyện với ba như vậy chứ? Con là con gái cưng nhất của ba mà!”
Con gái cưng nhất?
Hừ!
Nhan Nhã Tịnh thật muốn ói.
Có người ba nào lại bán đứa con gái mình thương yêu nhất cho một ông già biến thái, bị chơi đến chết cũng không sao?
Nhan Thành Lâm thấy Nhan Nhã Tịnh im lặng, vội vàng nói tiếp: “Nhã Tịnh, ba biết, ba đã làm nhiều việc sai trái, nhưng ba biết lỗi rồi, ba xin lỗi con. Nhã Tịnh, cho dù xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn là ba con, trong người con đang chảy dòng máu của ba, điều này vĩnh viễn không thay đổi được!”