Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 314

Cao Trúc đã được nuông chiều từ nhỏ, ngày hôm nay rơi xuống nước làm cho cô ta sợ mất mật, lúc nãy cô ta còn bị gương mặt kề gần của thầy võ thuật dọa cho phát run, cả người đang trong trạng thái sụp đổ. Bây giờ vừa mới mở mắt lại đối diện với gương mặt tươi cười vô cùng rõ ràng của thầy võ thuật, cô ta bị dọa suýt chút nữa là đã trợn trắng mắt.

Cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thầy võ thuật: “Đừng có bắt tôi, tôi không muốn xuống địa ngục đâu, tôi thật sự không có cố ý hại người.”

“Cao Trúc, cô hại ai vậy?” Nhan Nhã Tịnh hỏi tiếp lời Cao Trúc.

“Tôi… tôi hại Nhan…”

Cao Trúc nói xong, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không nhịn nổi mà cong lên, người trong đoàn phim không phải là kẻ ngu, Cao Trúc đã nói như vậy rồi, nếu như bọn họ lại nhìn không ra cô bị Trịnh Kiều hãm hại thì là do bọn họ có mắt như mù.

Có thể có một vài người không chú ý tới, nhưng mà lúc nãy Nhan Nhã Tịnh đã chú ý. Sau khi thầy võ thuật hô hấp nhân tạo cho Cao Trúc xong, thật ra Cao Trúc đã tỉnh dậy, sở dĩ cô ta lại ngất đi một lần nữa là do gương mặt bị ngọn lửa thiêu cháy của thầy võ thuật dọa sợ.

Tinh thần Cao Trúc rơi vào trạng thái hoảng loạn, thậm chí còn tưởng là mình đã gặp quỷ.

Lúc tinh thần của con người đang trong trạng thái sụp đổ thì sẽ dễ dàng nói lời thật lòng, cho nên lúc nãy Nhan Nhã Tịnh mới kêu thầy võ thuật ấn vào nhân trung của Cao Trúc, thuận tiện có lòng tốt dìu cô ta.

Cao Trúc vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ mình đã chết đuối và gặp quỷ, dám nói dối mới là lạ đó.

Trịnh Kiều không ngờ Cao Trúc lại nói như thế, cô ta lập tức gấp gáp: “Trúc, có phải là cô bị Nhan Nhã Tịnh hại đến choáng váng rồi không hả, rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh đẩy cô xuống nước, sao cô có thể nói như vậy.”

“Tôi…”

Cao Trúc nhìn Trịnh Kiều, rồi lại nhìn Nhan Nhã Tịnh cùng với đồng nghiệp trong đoàn phim, cô ta dần dần hiểu rõ, cô ta vẫn còn chưa xuống địa ngục gặp diêm vương.

Cô ta hối hận, hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhưng mà thứ khó mua nhất trên đời này chính là thuốc hối hận, lời đã nói ra thì không thể thu hồi.

Với tình huống hiện tại, cô ta và Trịnh Kiều đã nằm ở thế yếu, cho dù cô ta khăng khăng là Nhan Nhã Tịnh đẩy cô ta thì cũng không có người nào tin.

“Trịnh Kiều, cô thật sự quá đáng, rõ ràng Cao Trúc muốn hại bác sĩ Nhan, mà cô còn đổi trắng thay đen. Chuyện ngày hôm nay là một lần cuối cùng, hi vọng sau này cô đừng tiếp tục châm ngòi gây chuyện trong đoàn phim của chúng ta nữa.” Tôn Lệ liếc mắt, lạnh lùng tức giận nói với Trịnh Kiều.

Trong lòng Trịnh Kiều ấm ức vô cùng: “Chị Tôn, em không có nói sai, vốn dĩ là do Nhan Nhã Tịnh hại Trúc mà, lúc nãy chắc chắn Trúc bị Nhan Nhã Tịnh làm cho hoảng sợ cho nên mới có thể nói như vậy.”

“Lúc bị dọa sợ thì mới có thể ăn ngay nói thẳng, các người luôn hãm hại bác sĩ Nhan, thật là quá đáng!” Biên tập kim bài Hỉ Bảo vừa nhớ đến chuyện rắn độc cũng là Trịnh Kiều cắn người linh tinh, nhịn không được mà lên tiếng nói.

“Đúng vậy đó, chuyện hôm nay thật sự quá đáng quá rồi, may là bác sĩ Nhan may mắn mới không bị đẩy xuống nước.”

“Có một vài người đúng là tự làm tự chịu, muốn hại người khác, không ngờ là thiếu chút nữa góp cái mạng nhỏ của mình vào rồi.”

“Tại sao đoàn phim của chúng ta lại có loại người như vậy chứ, ai biết được một ngày nào đó cô ta cũng lén lút đẩy chúng ta không chừng.”

Nghe đám người trong đoàn phim nghị luận ầm ĩ, Trịnh Kiều tức giận đến xanh cả mặt, cô ta thở phì phò trừng mắt nhìn Cao Trúc, sau đó liền quay người đi về phía địa điểm quay ở phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK