Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 540

“Nhan Nhã Tịnh, trả Tô Thu Quỳnh lại cho tôi!”

Chiến Mục Hàng thu tay về, muốn cướp Tô Thu Quỳnh từ trên vai Nhan Nhã Tịnh: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Trả cô ấy lại cho tôi!”

“Chiến Mục Hàng, anh còn có mặt mũi để nói à! Thu Quỳnh bị thương nặng như vậy đều là do anh ban tặng! Anh có tư cách gì mà nói cô ấy là người phụ nữ của anh?”

Nhan Nhã Tịnh càng nói càng tức, nhất là khi nghĩ đến chuyện Tô Thu Quỳnh sảy thai cô lại càng thêm tức không có chỗ xả.

Trong mắt cô cũng hiện lên chút tàn nhẫn, cô hét vào mặt Chiến Mục Hàng từng chữ một: “Chiến Mục Hàng, chuyện xui xẻo nhất trong cuộc đời này của Thu Quỳnh chính là gặp phải anh! Tôi thật sự hy vọng anh chết luôn trong trận cháy đó đi!”

“Thu Quỳnh sao lại ngốc như vậy, bất chấp sống chết lao vào đám cháy nhưng lại cứu được một kẻ ăn cháo đá bát!”

“Chiến Mục Hàng, anh mau cút cho tôi! Sau này đừng tới quấy rầy Thu Quỳnh nữa! An Tình mới là người phụ nữ của anh, cho dù anh với An Tình có như hình với bóng hay là yêu nhau lắm cắn nhau đau thì chúng tôi cũng không xen vào! Tôi chỉ hy vọng anh giống như một cái rắm, đã đánh ra rồi thì biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Thu Quỳnh đi!”

“Cút! Chiến Mục Hàng, anh mau cút cho tôi! Cút cút cút!”

Tính tình Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn ôn hòa, cô có thể hét ra một loạt những từ như vậy là đủ thấy sự chán ghét của cô đối với Chiến Mục Hàng đã đạt đến mức cực hạn.

Chiến Mục Hàng cũng rất tức Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh ta vẫn bắt được chính xác trọng điểm trong lời nói của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô đừng nói hươu nói vượn! Ai nói Tô Thu Quỳnh là người đã cứu tôi khỏi đám cháy! Người đã cứu tôi rõ ràng là An Tình!”

“Đúng vậy, Thu Quỳnh không cứu anh, Thu Quỳnh chỉ cứu một cái rắm!” Nhan Nhã Tịnh cười khẩy nói. Cô biết Chiến Mục Hàng không tin Tô Thu Quỳnh là người đã cứu anh ta năm ấy, vậy thì cứ coi như Tô Thu Quỳnh đã cứu một cái rắm đi!

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói lại lần nữa xem!”

Khuôn mặt Chiến Mục Hàng lạnh buốt, anh ta nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh một cách nguy hiểm, người phụ nữ này dám gọi anh ta là cái rắm!

Cho dù cô có là người phụ nữ của Lưu Cửu đi chăng nữa thì nếu cô dám gọi anh ta như vậy thì anh ta cũng không nhịn nữa đâu!

Chiến Mục Hàng còn chưa kịp nổi giận thì đã cảm thấy gò má đau nhói, anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn đấm một cú rất mạnh.

Chiến Mục Hàng vốn đang tức đến phát điên, không hiểu sao sau khi chịu một cú đấm thì lập tức suy sụp.

Sắc mặt sa sầm, anh ta cáu kỉnh hét lên: “Lưu Thiên Hàn, cậu bị điên à! Cậu dựa vào đâu mà đánh tôi!”

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trở nên khó coi, đôi mắt u ám như nước, anh lập tức quật Chiến Mục Hàng ngã xuống đất.

“Dựa vào chuyện… anh đã hét vào người phụ nữ của tôi!”

“Anh Lưu, chúng ta đừng để ý đến tên thần kinh Chiến Mục Hàng này nữa, mau đưa Thu Quỳnh đến bệnh viện đi!”

Nhan Nhã Tịnh thấy anh Lưu đánh Chiến Mục Hàng mấy cái thì trong lòng khoái đến điên rồi, thật ra cô rất muốn thấy cảnh anh Lưu hành hạ Chiến Mục Hàng một cách tàn nhẫn nhưng cơ thể Tô Thu Quỳnh lại không thể đợi thêm được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK