Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 124

Nhan Thành Lâm dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhã Tịnh, ba cũng biết giữa con và Vũ Trúc đã xảy ra nhiều chuyện không thoải mái, ba thay nó xin lỗi con. Nhưng con và nó là chị em ruột, dù giữa hai đứa từng có mâu thuẫn gì, máu mủ ruột già mãi mãi không thể cắt đứt được đâu!”

“Nhã Tịnh, bây giờ Vũ Trúc còn ở đồn công an. Ba đã chứng minh nó là chị ruột của con, là bác của An Bảo và An Mỹ, nhưng cảnh sát vẫn không định thả nó ra. Bọn họ nói Vũ Trúc đe dọa, bạo hành trẻ em, cần phải được đương sự bỏ qua thì mới có thể thả về.

“Nhã Tịnh, con gọi điện thoại cho đồn công an, nói với họ đây chỉ là hiểu lầm đi. Con giải thích để họ thả Vũ Trúc ra được không? Nhã Tịnh, nó là nhân vật của công chúng, có nhiều fans như vậy, sao có thể ở trong đồn công an mãi được! Nhã Tịnh…”

“Ông Nhan, ông nhầm rồi, thật ra tôi không rộng lượng đến vậy đâu!”

Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn tiếp tục nghe giọng Nhan Thành Lâm nữa, cô cương quyết ngắt lời ông ta: “Ông Nhan, sáng nay nếu không phải cảnh sát và Thu Quỳnh tới kịp, ai biết Nhan Vũ Trúc sẽ làm gì với An Bảo và An Mỹ? Nhan Vũ Trúc muốn hại con tôi, tôi còn ước gì cô ta chết sớm đầu thai sớm nữa kìa, kêu tôi bảo lãnh cho cô ta? Hừ, ông chưa tỉnh ngủ đúng không?”

“Nhã Tịnh, Vũ Trúc nó ăn nói hơi bộp chộp chứ không có ác ý gì đâu. Nó chỉ đùa với An Bảo và An Mỹ thôi, con đừng so đo với nó!” Nhan Thành Lâm cố nén lửa giận trong lòng, chịu đựng những lời đay nghiến của Nhan Nhã Tịnh.

“Ừ, tôi cũng không có ác ý đâu, tôi chỉ muốn cho Nhan Vũ Trúc ngồi tù mọt gông thôi!” Nhan Nhã Tịnh nói với Nhan Thành Lâm bằng chất giọng đều đều.

Nhan Thành Lâm bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức giận đến mức muốn hộc máu, nhưng đang có chuyện nhờ vả nên ông ta cũng không dám nổi giận với cô.

Thanh Thiên Bội đứng bên cạnh Nhan Thành Lâm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giật lấy điện thoại của ông ta, lạnh lùng đe dọa Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tao cảnh cáo mày, đừng có được nước lấn tới! Bây giờ mày đến đồn công an ngay, nói với họ rằng chúng mày hiểu lầm Vũ Trúc nhà tao! Nếu không tao không tha cho mày đâu!”

“Ha!” Nhan Nhã Tịnh mỉm cười lạnh lùng: “Bà Bội, nếu tôi không nhầm thì bây giờ hai người đang cầu xin tôi đấy. Đây là thái độ nhờ vả người ta của các người đấy à?”

“Mày!” Thanh Thiên Bội tức giận đến mức muốn xé nát mặt Nhan Nhã Tịnh ra. Nhưng cô nói không sai, bây giờ đúng là bọn họ đang có chuyện cần cô giúp đỡ.

Nhưng bà ta không xuống nước được.

“Nhan Nhã Tịnh, mày hại Vũ Trúc của tao như vậy thì cũng sẽ không có kết cục tốt đâu!” Thanh Thiên Bội vừa nói xong đã thẳng tay cúp điện thoại.

Nhan Nhã Tịnh nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Thanh Thiên Bội trong điện thoại, bất đắc dĩ bĩu môi. Con người này đúng là không biết xấu hổ, không có đối thủ luôn rồi. Rõ ràng là Nhan Vũ Trúc có lòng dạ xấu xa với An Bảo và An Mỹ, bây giờ trái lại cô lại trở thành người xấu.

Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn vẫn dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh.

Lúc cô nói chuyện với người khác, hoặc cười hoặc giận, luôn có dáng vẻ tràn đầy sức sống. Có đôi khi còn mang theo một chút ranh mãnh, nhưng sao ở trước mặt anh, cô lại luôn cẩn thận dè dặt như vậy?

Anh cũng không phải hổ, chẳng lẽ lại có thể ăn thịt người chắc?

Lưu Thiên Hàn cực kỳ khó chịu với cảm giác này.

Thậm chí anh còn không nhịn được nghĩ thà rằng Nhan Nhã Tịnh hét vào mặt anh, vừa cào vừa cấu cũng còn hơn là sợ anh, luôn muốn vạch ra ranh giới với anh như vậy.

Lưu Thiên Hàn muốn nói gì đó để làm dịu mối quan hệ giữa mình và Nhan Nhã Tịnh, nhưng còn chưa lên tiếng thì di động đã reo lên.

Là Thanh Thiên Bội gọi điện đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK