Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 214

Đêm nay Nhan Nhã Tịnh không bị Ngô Long ức hiếp, chắc chắn cô đã an toàn rời đi. Cô không để ý tới anh chắc hẳn còn đang giận dỗi vì tối qua anh sàm sỡ cô. Giờ anh nên làm gì để cô không giận nữa đây?

Đêm nay Giang Kiến Huy hưng phấn quá độ, nghĩ tới Lưu Thiên Hàn là trai tân vạn năm, đã vậy còn gặp chướng ngại trong chuyện nam nữ thì liền đằng hắng giọng, định kích động anh đầu tiên.

“Lưu Cửu, cậu vẫn chưa khỏi bệnh kia đúng không?”

Nếu là bình thường, Giang Kiến Huy láo toét như thế chắc đã ăn đòn lâu rồi, nhưng giờ trong đầu Lưu Thiên Hàn chỉ có Nhan Nhã Tịnh, thậm chí còn chẳng nghe rõ Giang Kiến Huy nói gì.

“Giang Nhị, nói bậy bạ cái gì đó? Ai nói Lưu Cửu nhà chúng ta bị bệnh? Lưu Cửu nhà chúng ta chiến hơn bất cứ ai nhé!”

Trước kia Cao Bắc Vinh cũng hay chê bai Lưu Thiên Hàn có bệnh khó nói, nhưng từ ngày Nhan Nhã Tịnh xuất hiện, anh ta đã thay đổi quan điểm. Anh ta cảm thấy chỉ cần đứng trước mặt Nhan Nhã Tịnh là Lưu Cửu tuyệt đối không bị bệnh!

“Chiến hơn bất cứ ai?” Giang Kiến Huy cố ý giả bộ khiếp sợ tột độ, sau đó chợt nở nụ cười gian xảo nhìn Cao Bắc Vinh: “Cao Đại, có vấn đề nhé! Sao cậu lại biết Lưu Cửu chiến hơn bất cứ ai? Hả?”

“Cút, cút, cút!”

Cao Bắc Vinh là thẳng nam sắt thép, ghét nhất bị người khác nghi ngờ tính hướng của mình: “Nói tóm lại là Lưu Cửu vẫn rất được, rất chiến!”

Đêm qua thấy Lưu Thiên Hàn ở cùng Nhan Nhã Tịnh, Chiến Mục Hàn biết FA trường kỳ nhà mình cuối cùng cũng đã có mùa xuân rồi. Nhưng trước nay anh ta luôn kín tiếng, cũng không nói với Giang Kiến Huy chuyện Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh.

“Cao Đại, mau nói cho tôi nghe đi. Sao cậu biết Lưu Cửu không bị bệnh?”

Giang Kiến Huy vỗ đùi cái bép, không nhịn được thốt lên: “Chẳng lẽ có phụ nữ xuất hiện bên cạnh Lưu Cửu đấy à? Hay Lưu Cửu bị phụ nữ… Chắc không phải Nhan Vũ Trúc đấy chứ? Với cái tính tình ấy của Nhan Vũ Trúc mà Lưu Cửu cũng xơi được cơ à? Gu này mặn thế!”

“Giang Nhị, cậu còn mặt mũi nói Lưu Cửu à? Gu của cậu còn mặn hơn người ta nhiều!”

Cao Bắc Vinh ghét bỏ ra mặt: “Tôi vừa nghe thằng nhóc nhà họ Tô nói rồi đấy, thấy bảo trong bữa tiệc tối nay anh nói anh mê mệt heo mẹ!”

“Cao Đại! Cậu câm ngay cho tôi! Cậu mới mê mệt heo mẹ thì có!” Giang Kiến Huy thẹn quá hóa giận, trên gương mặt đào hoa cuộn trào lửa giận khó chịu: “À không, người như cậu thì đến heo mẹ còn chê!”

“Ừ, chê càng tốt, nhường cậu cả đấy! Dù sao tôi cũng chướng mắt với cả cái đám con gái cậu từng chạm vào!” Cao Bắc Vinh kiêu ngạo nguýt mắt: “Tôi không đói bụng ăn quàng giống người nào đó đâu nhé!”

“Cậu mới đói bụng ăn quàng! Cả nhà cậu đều đói bụng ăn quàng!” Giang Kiến Huy đặt mông ngồi phịch xuống ghế sofa da sau lưng, ra vẻ ‘đừng chọc vào anh đây’.

Mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, rõ ràng bị Cao Bắc Vinh châm chọc khó chịu vô cùng. Chợt, anh ta sực nhớ ra điều gì đó, mặt mày lại tươi roi rói.

Cao Bắc Vinh và Giang Kiến Huy xưa nay đều thuộc kiểu chạm mặt là cắn nhau, thấy Giang Kiến Huy tự nhiên cười ngây ngô, Cao Bắc Vinh đương nhiên không bỏ qua cơ hội đâm thọc.

“Giang Nhị, cười gì mà đần thế? Có phải dạo này ăn mặn quá, ngu người rồi không?”

Vừa dứt lời, chính bản thân Cao Bắc Vinh không nhịn được phì cười: “Mà nói chứ gu của cậu mặn thật sự, nào là Tuyết Tuyết, Điềm Điềm, rồi thì Diễm Diễm. Không phải hổ với sườn heo thì là sư tử đực châu Phi. Trừ cậu Giang ra thì ai chịu cho nổi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK