CHƯƠNG 236
Nhan Nhã Tịnh lại ra sức uống thêm một ngụm canh cá. Người giàu có tiêu tiền như rác còn không thể hẹn trước một bàn cơm ở Mỹ Tường, vậy mà đầu bếp của họ lại đích thân tới bên này làm một bàn đồ ăn ngon lành cho cô?
Tuyệt đối không thể lãng phí!
Nhan Nhã Tịnh ăn như hùm như sói, chờ ăn uống no nê cũng là lúc qua sông đoạn cầu, nên đuổi người rồi.
Trong lúc cô còn đang rối rắm không biết nên mở lời đuổi Lưu Thiên Hàn đi thế nào, chuông cửa chợt vang lên.
Hai cậu trai chuyển phát nhanh nâng một thùng to đứng trước cửa: “Cô Nhan, đây là hàng chuyển phát nhanh của cô, mời cô ký tên xác nhận.”
Nhan Nhã Tịnh nghi hoặc ký nhận chuyển phát, đang định mở ra xem bên trong có gì thì trong thùng chợt vang lên tiếng kêu của đàn ông.
Âm thanh này nghèn nghẹn, nghe cũng không rõ cho lắm, Nhan Nhã Tịnh không nhận ra giọng ai cả, nhưng lại bị âm thanh này dọa cho nhảy dựng.
Dạo này cô không lên mạng mua gì, tự dưng nhận được một thùng hàng to thế này đã đủ kỳ quái rồi, giờ bên trong lại có tiếng đàn ông là thế quái nào?
Nếu không phải Nhan Nhã Tịnh là một người vô thần kiên định thì còn tưởng mình gặp sự kiện ma quái đấy.
Cô liếc nhìn cái thùng, không nhịn lòng được mà lùi lại mấy bước. Cảm giác cái thùng to này cứ như chứa bom hẹn giờ vậy.
Nhan Nhã Tịnh nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định mở thùng ra, xem rõ bên trong rốt cuộc là cái gì. Cô thử đá cái thùng một cái để thăm dò, bên trong lập tức vang lên tiếng rên rỉ.
Tới lúc này, Nhan Nhã Tịnh gần như đã có thể khẳng định, trong thùng này chứa một người đàn ông!
Lưu Thiên Hàn cũng nghe được tiếng trong thùng, anh cau mày, thấy Nhan Nhã Tịnh muốn mở thùng thì vội đè bàn tay nhỏ nhắn của cô lại.
“Để tôi!”
Giọng nói không cho phép kháng cự khiến Nhan Nhã Tịnh không tự chủ được rút tay về.
Trái tim Nhan Nhã Tịnh đập loạn xạ. Cô biết là mong ước xa vời, nhưng cảm giác được anh bảo vệ thật tuyệt.
Nhan Nhã Tịnh sợ quỷ kế do đám người Nhan Vũ Trúc bày ra, sợ người bên trong mang nguy hiểm đến cho bọn họ. Vậy là cô vội vọt vào trong bếp, cầm một con dao chặt thịt ra ngoài.
Nếu người trong thùng thật sự có ý đồ xấu, cô sẽ liều mạng với gã ta! Cô tuyệt đối sẽ không cho gã ta cơ hội làm hại anh Lưu, hai đứa trẻ và Tô Thu Quỳnh!
Thùng được mở ra nhanh chóng, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu trắng nhảy dựng lên, Nhan Nhã Tịnh đang định vung dao thì hoa nhựa trong tay đối phương đã rắc đầy phòng.
“Chị đại, tôi về rồi đây! Bất ngờ không? Vui không?”
Hách Trung Văn vốn định nhảy từ trong thùng ra thật ngầu, nhưng vừa rồi chân anh ta bị tê, làm ra động tác này có hơi khó khăn.
Anh ta chỉ có thể đứng thẳng trong thùng, lóng ngóng thong thả bước ra ngoài, không ngầu một chút nào hết.
Sau khi thoát khỏi không gian gò bó nhỏ hẹp, Hách Trung Văn bỗng cảm thấy thoải mái sảng khoái. Anh ta giang rộng hai tay, vô cùng hớn hở muốn ôm Nhan Nhã Tịnh, nhưng vừa cúi đầu đã bắt gặp con dao lóe ánh sáng lạnh trong tay cô.