CHƯƠNG 717
“Ừm.”
Lưu Thiên Hàn chuẩn xác bắt lấy môi Nhan Nhã Tịnh: “Vợ, em ngoan như thế, để ban thưởng, anh chỉ có thể vận động với em.”
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, thế này sao lại là ban thưởng chứ, rõ ràng là đang tra tấn.
Là sự tra tấn ngọt ngào…
Bởi vì khúc nhạc dạo đầu ban sáng mà ngày hôm nay Nhan Nhã Tịnh thành công đi làm muộn.
Trước đó đồng nghiệp ở bệnh viện đều cho rằng cô vào Hách Trung Văn là một cặp, bây giờ mối quan hệ của cô với Lưu Thiên Hàn rõ ràng như thế, đồng nghiệp ở bệnh viện nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Nhan Nhã Tịnh không muốn bởi vì chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, cho nên cô lựa chọn phớt lờ ánh mắt hâm mộ, hoặc là vẻ tìm tòi nghiên cứu của đồng nghiệp.
Lúc Bùi Bảo Bình tưởng rằng Nhan Nhã Tịnh là bạn gái của Hách Trung Văn thì lấy lòng đủ kiểu, bây giờ biết Nhan Nhã Tịnh là vợ của anh Lưu đại danh đại đỉnh, ông ta hận không thể móc trái tim nịnh nọt của mình đặt trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh thật sự không chịu nổi bộ dạng này của Bùi Bảo Bình, cho nên lúc Bùi Bảo Bình mời cô đi ăn cơm, cô quả quyết lựa chọn cùng Tô Thu Quỳnh đến quán thịt nướng Trùng Khánh mới mở bên cạnh quảng trường, ăn uống thả ga.
Không biết có phải là thần kinh quá nhạy cảm, vừa mới ra khỏi bệnh viện, Nhan Nhã Tịnh liền cảm thấy như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô vô thức quay lưng lại muốn tìm kiếm ánh mắt kia, cô liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen không có biển số đang điên cuồng chạy về phía cô.
Chủ nhân của cặp mắt kia hiển nhiên là Nhan Bích Loan.
Cho dù Nhan Bích Loan ngồi ở trong xe và đeo khẩu trang, Nhan Nhã Tịnh cũng có thể nhận ra cô ta ngay tức khắc.
Bộ dạng này của Nhan Bích Loan hiển nhiên là muốn mạng cô, Nhan Nhã Tịnh không muốn phải vô duyên vô cớ trở thành vong hồn dưới bánh xe của cô ta, cô muốn tránh né, nhưng mà tốc độ của chiếc xe thật sự quá nhanh, cô căn bản không thể tránh thoát.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, thân thể cô bỗng nhiên bị một nguồn lực đẩy ra, chiếc xe không có biển số lao qua trước mặt cô nhanh như tia chớp, ngay lập tức có âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Nghe thấy âm thanh này, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô vội vàng xoay người lại, chỉ nhìn thấy Hách Trung Văn như con diều đứt dây ngã vào trong vũng máu, không hề động đậy.
“Trung Văn.”
Nhan Nhã Tịnh điên cuồng chạy về phía Hách Trung Văn, sao lại là Hách Trung Văn vậy chứ, cô tình nguyện để mình bị Nhan Bích Loan đụng chết chứ cô không cần Hách Trung Văn vì cô mà nhận phải kết quả này.
Nhiều máu như thế, khuôn mặt lại nhợt nhạt…
Toàn thân Nhan Nhã Tịnh phát run, nếu như ngày hôm nay Hách Trung Văn chết vì cô, nếu như cả đời này Hách Trung Văn không thể tỉnh dậy, thế thì cả đời này cô cũng không thể trả nợ cho Hách Trung Văn.
Nhan Bích Loan che mặt ngồi trong chiếc xe màu đen không có biển số, nước mắt từ từ rơi xuống thông qua kẽ tay, có làm thế nào cô ta cũng không ngờ tới người mà cô ta đụng lại là Hách Trung Văn.
Sáng nay, cô ta đi tìm Hách Trung Văn. Cô ta cầm ảnh chụp Lưu Thiên Hàn cầu hôn với Nhan Nhã Tịnh đi tìm Hách Trung Văn, chắc chắn là Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đã ở bên nhau, cô ta muốn khuyên Hách Trung Văn đừng ôm mãi một cái cây, lạc đường thì hãy quay đầu.
Nhưng mà thái độ của Hách Trung Văn còn kiên quyết hơn mấy lần trước.
Anh ta nói Nhan Nhã Tịnh có thể yêu người khác, nhưng chẳng có ai.