Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 99

Nhan An Mỹ vừa rồi còn khóc lóc vô cùng đáng thương, giờ đã quay về phía Nhan Vũ Trúc lè lưỡi, khiến Nhan Vũ Trúc tức muốn hộc máu…

Mười giờ tối, Nhan Nhã Tịnh tới khách sạn Hoàng Tước đúng giờ.

Ở đại sảnh tầng một, không ngờ cô lại gặp một người đến nghĩ cũng không dám nghĩ!

Anh Lưu!

Lưu Thiên Hàn, anh Lưu…

Trong đầu Nhan Nhã Tịnh lại không khỏi nổi lên suy nghĩ đó. Sao anh Lưu lại tới khách sạn Hoàng Tước đúng lúc này? Không phải quá trùng hợp sao?

Lẽ nào, anh Lưu đó, thật sự là anh Lưu?

Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, cố gắng ngăn chặn những suy nghĩ lung tung trong đầu. Không, nhất định là trùng hợp thôi, chồng cũ của cô không thể là anh Lưu được!

Đáng lý ra, gặp được Lưu Thiên Hàn ở đây, Nhan Nhã Tịnh hẳn là nên đi tới chào hỏi anh một tiếng, nhưng nghĩ tới tối qua hai người chia tay không vui vẻ, Nhan Nhã Tịnh cũng không đi tới chỗ Lưu Thiên Hàn nữa.

Cô và anh Lưu vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, có thể tránh giao thiệp thì nên tránh.

Lưu Thiên Hàn đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, anh cũng không chú ý thấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh thu hồi ánh mắt khỏi người anh, thấy cửa thang máy mở ra, cô vội vàng vào thang máy.

Phòng 9008.

Đứng ở cửa khách sạn, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc mặt đối mặt với người chồng cũ kia, nên nói gì với anh đây?

Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói gì với anh, có điều, câu “cảm ơn” thì nhất định phải nói.

Nhan Nhã Tịnh vươn tay, vừa định gõ cửa, lại phát hiện cửa phòng không hề khóa.

Nhan Nhã Tịnh có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng nghĩ lại cô vẫn gõ cửa trước.

“Anh Lưu, tôi là Nhan Nhã Tịnh, tôi vào đây.”

Không có ai trả lời, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chắc là tính cách anh Lưu đó lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác, cô trầm ngâm một lát, sau đấy đẩy cửa đi vào.

Phòng tổng thống không bật đèn, tối om om. Từ trước tới nay Nhan Nhã Tịnh không thích bóng tối, cô luôn cảm thấy sự tối tăm này khiến người ta có cảm giác cực kỳ không an toàn.

Cô giơ tay lên, theo bản năng muốn mở đèn phòng khách, nhưng lại sợ anh Lưu đó cố ý không bật đèn, cô sợ chọc giận anh Lưu đó nên thu tay về.

“Anh Lưu, xin hỏi anh có trong phòng không?”

Nhan Nhã Tịnh thấy trong phòng khách không có ai, cô suy nghĩ rồi đi về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ rộng mở, bên trong tràn ngập mùi hương nồng đậm, Nhan Nhã Tịnh không thích mùi hương này, cô không khỏi nhíu mày.

Cô còn tưởng anh Lưu kia ở trong phòng ngủ, nhưng không ngờ, trong phòng ngủ, ngoài cô ra thì chẳng có ai cả.

Mùi hương trong phòng ngủ ngày càng rõ ràng, len lỏi vào mũi cô, khiến đầu óc cô mơ màng.

Lúc Nhan Nhã Tịnh đi lên, Cố Bắc Vinh âm thầm trốn ở đại sảnh nhìn thấy cô liền cười như một con mèo lén lút. Anh ấy đã bộ trí thuốc ở trong phòng rồi, thứ đồ này không có ảnh hưởng gì tới phụ nữ, nhưng với đàn ông lại vô cùng hiệu quả. Tối nay Lưu Cửu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK