CHƯƠNG 227
Nhan Vũ Trúc mệt mỏi cầm điện thoại lên, dặn dò Rose lùi thời gian của những hoạt động trong mấy ngày tới đây. Di chứng của thuốc kia quá mạnh, nếu cô ta không bồi dưỡng lại cơ thể này thì e rằng nó sẽ thật sự hỏng mất.
Chuyện duy nhất làm cho Nhan Vũ Trúc vui vẻ đó là tối hôm qua, đoạn video cô ta bị đánh do cứu Bùi Ninh Hinh đã được phóng viên quay lại. Phóng viên nhận lợi ích từ Rose nên trắng trợn tung hô cô ta trọng nghĩa, vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống. Hình tượng của cô ta trước công chúng được nâng cao trên diện rộng, lại thu hút thêm được một làn sóng người hâm mộ qua đường.
Nhìn lượng người hâm mộ trên Facebook của mình đã vượt qua con số năm chục triệu, khóe môi Nhan Vũ Trúc khẽ nhếch lên. Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ từng bước tiến lên vị trí cao nhất, giẫm lên cô, không chừa lại chút gì!
Nhan Vũ Trúc vừa định đi rửa mặt thì điện thoại di động của cô ta lập tức vang lên.
Nhan Vũ Trúc chậm rãi cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy vài tấm hình được gửi đến, mặt cô ta lập tức biến sắc cực độ.
Đó là hình cô ta ở cùng với người đàn ông tối hôm qua!
Hơn nữa, mỗi một bức ảnh đều không thể tả nội, nếu bị đăng lên mạng, cô ta đừng mong có thể trở mình!
Rốt cuộc người đàn ông tối hôm qua là ai?
Tại sao lại muốn hại cô ta như vậy?
Trước giờ Rose luôn làm việc ổn thỏa, sao cô ta lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế!
Nhan Vũ Trúc nhìn số điện thoại đã gửi ảnh đến cho mình, cô ta vừa định gọi điện thoại sang để chất vấn người nọ sao lại không biết xấu hổ đến vậy, ai ngờ, điện thoại di động của cô ta đã vang lên.
Thấy người gọi đến là người đã gửi ảnh, cô ta vội vàng nhấc máy.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại chụp loại ảnh này của tôi! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bất kể anh muốn thế nào, tôi cũng sẽ không để anh được toại nguyện đâu!”
“Nhan Vũ Trúc, đã lâu không gặp.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia bình tĩnh không gợn sóng, nhưng rơi vào tai Nhan Vũ Trúc lại như âm thanh của ác ma.
Cô ta đã từng nghe được giọng nói này, đó là lời nguyền trong lòng vô số người.
Nhan Vũ Trúc rất sợ người ấy, nhưng vì tương lai của mình, cô ta đành cắn răng gào thét: “Tôi và anh không thù không oán, sao anh lại hại tôi? Xóa hết mấy tấm hình đó đi! Xóa nó đi cho tôi!”
“Nhan Vũ Trúc, muốn tôi xóa những bức ảnh đó, cũng không phải là không thể.”
Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ cực kỳ nhàn nhã và bình tĩnh, nhưng lại khiến hai tròng mắt của Nhan Vũ Trúc bốc hỏa.
“Nói mau, anh có điều kiện gì?” Chỉ cần anh ta bằng lòng bàn điều kiện với cô ta thì chứng tỏ chuyện này vẫn còn đường sống. Danh tiếng được cô ta khổ tâm gầy dựng sẽ không bị phá hủy trong nháy mắt.
“Nhan Vũ Trúc, cô biết tôi hận ai nhất không?”
Không đợi Nhan Vũ Trúc trả lời, người đàn ông đã nói tiếp đầy sâu xa: “Người tôi hận nhất là Lưu Thiên Hàn. Toàn thế giới đều biết người mà tôi hận nhất chính là Lưu Thiên Hàn.”
Mặc dù giọng nói của người đàn ông vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng sự oán hận trong đó như một con rắn độc quấn chặt lấy trái tim người ta, làm cho người ta không thể thở nổi.
Nhan Vũ Trúc vô thức rụt người lại. Đương nhiên là cô ta biết anh ta hận Lưu Thiên Hàn nhất, nhưng cô ta lại yêu Lưu Thiên Hàn sâu đậm. Rốt cuộc anh ta muốn cô ta làm gì?
Nỗi bất an không rõ khiến lòng Nhan Vũ Trúc rối loạn tột cùng, cô ta không nhịn được mà hỏi: “Anh nói nhanh đi! Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”
“Tôi muốn cô…”