Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 487

Anh Lưu đã chết rồi, người làm với cô tối qua không thể là anh Lưu! Cô rốt cuộc đã xảy ra quan hệ với ai?!

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhan Nhã Tịnh vội vàng trùm chăn lên, chôn cơ thể mình ở bên trong.

Đây là nhà ở Tầm Viên của Cậu Lưu, chắc chắn cô xảy ra quan hệ với người đàn ông kia ở đây.

Nghĩ đến việc cô và người đàn ông khác quan hệ nam nữ thân mật trên chiếc giường của cô và Cậu Lưu, Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn tự đâm cho mình một dao.

Cô thật sự không xứng với Cậu Lưu, cho dù cô có chết, cũng không có cách nào đối mặt với Cậu Lưu.

Nhan Nhã Tĩnh dán chặt mặt vào giường, cô muốn khóc, nhưng lại không muốn tên đàn ông đã cường bạo mình kia thấy mình yếu đuối.

Cô chỉ có thể dùng sức cắn môi, nức nở nghẹn ngào trong cổ họng mà không dám phát ra tiếng.

Lưu Thiên Hàn đẩy cửa bước vào, không rõ vì sao Nhan Nhã Tịnh lại bọc mình thành kén, anh đặt di động trong tay xuống, ngồi xuống cạnh giường, nhè nhẹ vỗ Nhan Nhã Tịnh.

Anh còn chưa kịp mở miệng, Nhan Nhã Tịnh đã kích động hét to: “Cút ngay! Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, cô thấy anh còn sống, không phải nên mừng rõ như điên, tiểu biệt thắng tân hôn sao? Sao cô lại tức giận đuổi anh đi?

“Nhan…”

Nhưng anh còn chưa gọi xong tên cô, Nhan Nhã Tịnh đã nóng nảy túm lấy gối đầu trên giường, hung tợn mà đập lên người Lưu Thiên Hàn.

“Tôi bảo anh cút ra ngoài cho tôi! Cút đi! Nếu anh còn không cút, tôi nhất định sẽ giết anh!”

Nhan Nhã nghiến răng nghiến lợi, cô không muốn nhìn thấy tên đàn ông lợi dụng người ta lúc khó khăn này, cô cũng không muốn biết anh ta là ai!

Cô hận người đàn ông này, nhưng cô càng hận bản thân mình hơn.

Nhan Nhã Tịnh không muốn rơi nước mắt, nhưng cô vẫn không thể khống chế được bả vai run rẩy, Lưu Thiên Hàn đè bả vai Nhan Nhã Tịnh lại: “Nhã Tịnh, anh sẽ không cút đâu.”

“Đừng chạm vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi! Tên biến thái ghê tởm! Ai cho anh chạm vào tôi!”

Nhan Nhã Tịnh kích động hét lên, bỗng nhiên cảm thấy một giọng nói đàn ông quen thuộc trên đỉnh đầu.

Sao lại là giọng nói này, sao lại rất giống giọng nói của Cậu Lưu?

Nhan Nhã Tịnh lắc đầu, nghĩ đến Cậu Lưu, mọi nỗ lực trở làm như kiên cường của cô đều bị phá bỏ.

Nước mắt cô rơi xuống, sao có thể là Cậu Lưu chứ! Cậu Lưu, anh ấy đã chết ở nước ngoài rồi!

“Đừng động vào tôi!”

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh khàn khàn: “Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, hai người chúng ta chắc chắn sẽ có một người phải chết!”

Nhan Nhã Tịnh nắm chặt ga giường, cô nặng nề nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở mắt ra, nhưng cô đang chùm chăn, cho dù đôi mắt có mở to bao nhiêu, thế giới của cô cũng chỉ là một màu đen.

“Cậu Lưu, xin lỗi…”

Nhan Nhã Tịnh che miệng, không cho tiếng khóc của mình quá lớn: “Rất xin lỗi, đêm qua, em coi người khác là anh, em bị người khác cưỡng đoạt…”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, đêm qua, cũng không hẳn là cô bị cưỡng bức, bởi vì cố đối với chuyện đêm qua như một giấc mơ, cô cũng chủ động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK