Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 161

Nhan Nhã Tịnh đương nhiên sẽ không thật sự kéo Rose đến trước mặt Lưu Thiên Hàn đối chất, bị anh đạp xuống giường? Chuyện ngại ngùng như vậy, tôi không hỏi được.

Cô cũng biết khi nào nên dừng, hiểu lầm của mọi người trong đoàn làm phim hiện nay đối với cô không nghiêm trọng nữa, mọi người cũng nhìn ra là Rose đang nói linh tinh, điều này đối với cô mà nói là đủ rồi.

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt từ trên người Lưu Thiên Hàn, cô cúi mặt, tiếp tục đọc lại tên các loại thuốc trung y trên kịch bản với tổ biên kịch.

Cho dù là không muốn quan tâm chuyện bên này, tiếng nói của mọi người trong đoàn làm phim vẫn bay vào tai của Nhan Nhã Tịnh.

“Chị Vũ Trúc, cậu Lưu đến thăm ban cô kìa, cô còn không mau đi đón cậu Lưu!” Dương Mai vừa ngưỡng mộ vừa nịnh nọt nói với Nhan Vũ Trúc.

“Chị Vũ Trúc, cậu Lưu đối với cô thật tốt, tôi thật là ngưỡng mộ chết đi được!” Trịnh Kiều hai mắt hiện hình trái tim, cô ta si mê nhìn gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn, người đàn ông chất lượng cao như vậy, nếu như có thể bò lên giường của anh, cho dù là sau khi tỉnh mộng bị anh một cước đạp xuống giường, cũng đáng.

Trên gương mặt của Nhan Vũ Trúc duy trì nụ cười ưu nhã vốn có, chỉ là độ cong của khóa miệng có một chút gì đó cứng nhắc và gượng gạo.

Cô ta không não tàn, Lưu Thiên Hàn trước giờ chưa từng đến thăm ban cô ta, anh bây giờ lại xuất hiện ở đoàn làm phim, chắc chắn không phải vì cô ta, mà là vì Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Vũ Trúc hận đến ê răng, cô ta hận không thể lao tới xé tan cái gương mặt vô cùng tinh tế đó của Nhan Nhã Tịnh, nhưng cô ta cuối cùng vẫn nhịn.

Cô ta là một người sĩ diện, cô ta không thể để người khác biết Lưu Thiên Hàn đến đoàn làm phim là vì Nhan Nhã Tịnh!

Bây giờ, người của đoàn làm phim cung kính với cô ta như vậy, cô ta lấy được vị trí số 1 ở trong giới giải trí, điều quan trọng hơn vẫn là vì đằng sau cô ta có Lưu Thiên Hàn, nếu mọi người đều biết thật ra giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn căn bản không có gì cả, chỉ sợ những người này đối với cô sẽ là một vẻ mặt khác.

Thấy Nhan Vũ Trúc vẫn đứng đó, Trịnh Kiều có lòng tốt đẩy nhẹ cô ta: “Chị Vũ Trúc, chị cũng quá dè dặt rồi! Để một mình cậu Lưu đứng ở một bên không tốt lắm đâu! Cậu Lưu người ta đã tặng cho chị một bó hoa hồng to như vậy, chị thế nào cũng phải biểu hiện một chút không phải sao?”

Lưu Thiên Hàn đi tới bên ngoài đoàn làm phim thì dừng lại, Nhan Vũ Trúc cắn răng, vẫn cất bước đi về phía anh.

Bây giờ mọi người đều đang nhìn cô ta, nếu cô ta không qua tìm Lưu Thiên Hàn, chỉ sợ mọi người sẽ nhìn ra, giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn không có ân ái như vậy.

Chân của Cao Bắc Vinh khôi phục rất nhanh, anh ta hôm nay đi đường, ngoài đi có hơi chậm hơn Lưu Thiên Hàn ra, gần như nhìn không ra dấu hiệu khập khiễng.

Anh ta bước lớn đuổi theo Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, lén lút đến đoàn làm phim thăm chị dâu Cửu, cậu giỏi thật đấy.”

“Tôi quang minh chính đại đến thăm cô ấy.” Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn từ xa đã khóa chặt gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, dáng vẻ cô nghiêm túc làm việc, ừm, rất mê người.

Được rồi, Cao Bắc Vinh tỏ vẻ, anh ta lại bị Lưu Thiên Hàn thốn cơm chó vào mồm, lời phía sau anh ta cũng bị nghẹn lại.

Lưu Thiên Hàn thấy Nhan Nhã Tịnh đến say mê, anh chỉ cảm thấy có cái gì chặn tầm mắt của anh thì không khỏi nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK