CHƯƠNG 120
Trước giờ Nhan Nhã Tịnh luôn tự biết cân nhắc nên đương nhiên không có gan chất vấn Lưu Thiên Hàn, cô sợ anh tức giận sẽ băm mình ra thành tám mảnh.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Lưu Thiên Hàn, ánh mắt hốt hoảng và bơ vơ như chú nai con đang sợ hãi: “Anh Lưu, anh đừng lo, tôi sẽ trả tiền cho anh thật mà. Bây giờ tôi không có đủ 3 tỷ nhưng tôi sẽ cố gắng kiếm tiền. Ba năm… Anh cho tôi thời gian ba năm đi, tôi sẽ tiết kiệm tiền để trả cho anh, được không?”
Nhan Nhã Tịnh nhẩm tính… Với mức lương hiện tại của cô, nuôi hai đứa con rồi chi trả tiền thuốc men cho Nhan Minh Tự đã khá khó khăn rồi, muốn tiết kiệm nữa thì đúng là thách đố. Cô phải nghĩ cách kiếm việc làm thêm để nhanh chóng trả hết 3 tỷ kia mới được.
Nhan Nhã Tịnh nghĩ ra cái gì lại vội vàng nói: “À đúng rồi anh Lưu, tối qua anh nói cái gì mà ba mươi tỷ… Tôi thật sự không lấy số tiền đó của anh, xin anh hãy tin tôi.”
Giọng Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng nhỏ, cô rất sợ Lưu Thiên Hàn không tin lại còn bắt mình trả thêm 30 tỷ nữa.
Có bán cả cô đi cũng không đủ số tiền đó.
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, vẻ thương xót trong mắt Lưu Thiên Hàn càng trở nên rõ ràng. Trước giờ anh chưa từng đau lòng vì bất cứ một người phụ nữ nào. Vậy mà người đang đứng trước mặt lại khiến anh đau đến tận tâm can.
Lưu Thiên Hàn không muốn nhìn thấy sự bất lực và sợ sệt trên khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh, không muốn cô né tránh, xa lánh mình.
Anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng rồi hôn cô.
Lưu Thiên Hàn nghĩ là làm.
Nhan Nhã Tịnh trợn tròn mắt, cô bị hành động này của anh dọa cho sợ đến mức ngây người.
Nhan Nhã Tịnh run lẩy bẩy, mất rất nhiều sức lực mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh Lưu, tôi thật sự sẽ trả tiền mà, cầu xin anh tha cho tôi được không?”
Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà nhíu mày.
Có phải trong mắt cô, anh chính là một tên bạo chúa, chỉ biết hành hạ cô không?
Khó khăn lắm Lưu Thiên Hàn mới chịu buông cô ra, Nhan Nhã Tịnh lập cập lùi về phía sau: “Anh Lưu, xin anh đừng giày vò tôi nữa có được không? Tôi không lừa anh đâu, tôi sẽ trả tiền thật mà.”
“Ba năm… Hay là anh cảm thấy ba năm lâu quá? Tôi có thể… tôi có thể đi vay để mau chóng trả hết tiền cho anh! Có lẽ… có lẽ tôi không vay được số tiền lớn như thế đâu, nhưng tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Bỗng nhiên Nhan Nhã Tịnh nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đúng rồi, tôi sẽ đi bán thận! Anh Lưu, tôi nghe nói giá thận người ở chợ đen rất cao, có chỗ còn bán được hơn 3 tỷ. Tôi bán thận là có thể trả tiền cho anh rồi!”
Nhan Nhã Tịnh rất quý trọng cơ thể, cô cũng không muốn bán đi một quả thận của mình. Nhưng nếu so sánh một quả thận với việc được sống vui vẻ thì đương nhiên cô sẽ chọn cái sau.
Khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn lúc đen lúc tím, cô muốn đi bán thận?
Vì trả anh ba tỷ mà cô muốn đi bán thận? Cô nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với anh như thế cơ à?
Anh tức đến mức lại muốn hôn cô.
Mà anh cũng không nhịn được nữa.
Thật ra, anh làm như vậy cũng là muốn chứng minh cho cô biết, anh nâng niu cô, sẽ không ép cô phải trả tiền. Ai dè cô lại càng sợ hãi, run rẩy như cành non phất phơ trước gió.
Anh đúng là chê cô bị ngược đãi quá nhẹ, muốn tự mình ra tay đây mà!