Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 217

Giang Kiến Huy ấm ức tội nghiệp: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh đáng thương quá, anh cần em…”

“Rầm!”

Giang Kiến Huy bị Lưu Thiên Hàn đánh ngã rầm xuống đất, Cao Bắc Vinh và Chiến Mục Hàng lặng lẽ che mặt. Thằng ranh Giang Nhị đúng là tìm đường chết mà. Đã bị đánh thành như vậy còn luôn mồm tiểu tiên nữ Nhã Tịnh… Quyết tâm bị Lưu Cửu hành cho chết đúng không!

“Chết tiệt! Lưu Cửu, cậu dừng tay lại cho tôi!”

Giang Kiến Huy liên tục lui về phía sau: “Cậu muốn đánh đến bao giờ hả! Khốn kiếp! Nếu cậu đánh cho tôi không làm ăn gì được thì sao tôi thân thiết với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh được chứ!”

Cao Bắc Vinh tiếp tục che mặt, thằng nhóc Giang Nhị này, rõ ràng muốn bị Lưu Cửu đánh chết mà!

Quả nhiên, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Cao Bắc Vinh đã nghe được tiếng ‘bôm bốp’ vang vọng.

Cao Bắc Vinh nhắm mắt lại, anh em với nhau đã lâu, anh ta thật không đành lòng thấy Giang Kiến Huy bị đánh thành đầu heo.

Lưu Thiên Hàn đang đánh đã tay, Nhan Nhã Tịnh vừa rồi còn đang ngủ đến tối tăm trời đất chợt mơ màng ngồi dậy từ ghế sofa trong góc.

Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, chớp đôi mắt mông lung, bất ngờ nắm cổ tay anh.

Giang Kiến Huy bất ngờ thấy Nhan Nhã Tịnh nắm cổ tay Lưu Thiên Hàn thì sốt ruột đỏ cả mắt. Đây là tiểu tiên nữ anh ta kiếm về cơ mà, sao có thể bị gã cuồng bạo lực Lưu Cửu cướp đi được!

“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, cậu ta là người xấu. Đúng, đến chỗ anh đi, anh bảo vệ em!”

Nhan Nhã Tịnh nghe Giang Kiến Huy nói mà như không nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm mặt Lưu Thiên Hàn cười ngây ngô.

“Anh đẹp trai, chúng ta có quen nhau không ấy nhỉ?”

Cao Bắc Vinh nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong thì xém khiếp sợ rơi cả cằm. Chị dâu Cửu say đến mức không nhận ra Lưu Cửu luôn ư?

Mặt Lưu Cửu âm trầm tột độ, trầm giọng đáp: “Ừ!”

“Anh đẹp trai, tôi biết ngay chúng ta từng gặp rồi mà. Anh đẹp trai có bạn gái chưa thế?” Nhan Nhã Tịnh ghé sát tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, vẻ mặt si mê.

Lưu Thiên Hàn không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt. Đôi mắt đen thăm thẳm như tầng tầng lớp lớp mực đặc quánh cuộn trào ấy, hút trọn linh hồn người đối diện không lưu một manh giáp bất cứ lúc nào.

Không nghe được câu trả lời của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cũng chẳng để ý. Cô nhéo cổ tay Lưu Thiên Hàn, tiếp tục cười khanh khách ngây ngô.

“Anh đẹp trai, tôi bói cho anh một quẻ nhé?”

“Ừ!”

Được Lưu Thiên Hàn đáp lại, Nhan Nhã Tịnh càng tích cực, cô làm bộ nhéo cánh tay Lưu Thiên Hàn một lát, chợt kích động hô vang: “Tôi bói ra rồi!”

“Bói ra cái gì rồi?” Giọng điệu của Lưu Thiên Hàn không hề thay đổi, làm người nghe không đoán ra được anh vui hay giận.

“Tôi bói ra… Bói ra mạng của anh thiếu một thứ.”

Nhan Nhã Tịnh nói như thật, thật sự khá có dáng dấp của mấy tên bói bịp.

“Thiếu cái gì?” Lưu Thiên Hàn tiếp tục hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK