Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 222

“Rất đặc biệt…” Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn tay mình, kéo dài giọng rồi chậm rì rì nói: “Mệnh số của anh rất kỳ quái, không phải nam cũng chẳng phải nữ, đã định sẵn là khác thường…”

Cao Bắc Vinh ứa máu.

Mệnh số kỳ quái, chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ…

Thà chị dâu Cửu cứ nói anh ta xấu còn hơn!

Lưu Thiên Hàn xoa mái đầu nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đầy yêu chiều: “Ừ, bói chuẩn lắm.”

Nhan Nhã Tịnh được Lưu Thiên Hàn khen ngợi như vậy, như trẻ con được ăn kẹo, cô cười rạng rỡ.

“Anh đẹp trai, tôi bói rất chuẩn đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi xem bói chưa lần nào sai đâu! Để tôi bói thêm một quẻ cho anh nhé? Ừ, lần này là bói tình duyên.”

Nhan Nhã Tịnh cười thần bí: “Yên tâm đi anh đẹp trai, nể tình trông anh tuấn tú, tôi không lấy tiền.”

“Một sợi tơ duyên kéo dài ngàn năm, một sợi tơ…” Nhan Nhã Tịnh túm lấy cổ tay của Lưu Thiên Hàn: “Tôi biết rồi, anh là Hứa Tiên! Một ngàn năm sau, anh sẽ gặp được Bạch nương tử!”

Khóe miệng của Lưu Thiên Hàn giật mạnh mấy cái liền. Cô gái này uống rượu say còn thật sự hồ đồ đến mức ngay cả mình là ai cũng không biết. Nhưng cũng chỉ có vậy, cô mới bằng lòng gần gũi với anh như thế.

“Không đúng, anh không phải Hứa Tiên! Tôi mới là Hứa Tiên! Đúng. Anh là Bạch nương tử! Nương tử của tôi.”

Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh cúi đầu xuống, nhìn lên chân của Lưu Thiên Hàn. Thấy anh mặc quần âu, gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nhăn nhó: “Nương tử, sao anh lại mặc quần thế? Chẳng phải anh nói sau này chỉ mặc váy thôi à?”

Nhan Nhã Tịnh bò dậy khỏi chân của Lưu Thiên Hàn, từng bước dụ dỗ: “Nương tử, nào, chúng ta thay váy nhé? Ừ, mặc váy mới đẹp, mặc quần thì không… không quyến rũ nữa!”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh kéo quần của Lưu Thiên Hàn.

Nương tử?

Thân hình nhỏ thó của Cao Bắc Vinh run lên, anh ta bẻ lái, suýt lao chiếc xe thể thao xuống mương.

Lưu Cửu bị chị dâu Cửu đùa bỡn ư?

Sống nhiều năm đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Cao Bắc Vinh thấy Lưu Cửu bị phụ nữ trêu chọc. Thật ra anh ta rất muốn cười, nhưng trong thâm tâm anh ta thừa hiểu mình mà cười thì chắc chắn sẽ bị người nào đó đánh cho khóc cũng khóc không được. Thế là anh cố nén nụ cười mấp mé bên khóe miệng, nhịn đến đau cả bụng.

“Tới đây nào nương tử, chúng ta mặc váy! Mặc váy nào!”

Qua kính chiếu hậu, Cao Bắc Vinh có thể thấy rõ tình hình trận chiến ở đằng sau. Anh ta đang định thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp khi Lưu Thiên Hàn bị Nhan Nhã Tịnh ức hiếp thì lại lập tức đối diện với ánh mắt âm u của Lưu Thiên Hàn thông qua kính chiếu hậu.

Đương nhiên ánh mắt này mang ý cảnh cáo anh ta.

Cao Bắc Vinh cười khan một tiếng: “Lưu Cửu, tôi không thấy gì hết! Đúng rồi, tôi không thấy cậu bị chị dâu Cửu đùa bỡn, tôi cũng không nghe được gì cả!”

Cao Bắc Vinh vừa nói vừa vội vàng kéo tấm chắn lên, hoàn toàn ngăn cách với hai người ở đằng sau xe.

“Nhan Nhã Tịnh, đừng quậy nữa!”

Lưu Thiên Hàn đè bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh lại, bây giờ cô không được tỉnh táo…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK