CHƯƠNG 70
“Chị đại, bình thường anh hầu như không uống rượu, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Anh có người yêu rồi, anh vui lắm!” Nói xong Hách Trung Văn còn ngâm nga rất vui vẻ, ngốc nghếch như một đứa trẻ.
Thấy Lưu Thiên Hàn ngồi đối diện, Hách Trung Văn nhờ có rượu mà trở nên can đảm hơn: “Cậu nhỏ, cậu vẫn chưa về sao? Cậu ở đây làm kỳ đà cản mũi à? Đúng vậy, kỳ đà cản mũi, cậu đang quấy rầy không gian riêng tư của cháu và chị đại đấy.”
“Cậu sợ cháu say bí tỉ.” Lưu Thiên Hàn nói với vẻ ngay thẳng chính trực: “Tối nay cậu sẽ ở lại chăm sóc cháu.”
Hách Trung Văn bĩu môi, anh ta muốn nói anh ta không tin cậu nhỏ lại có lòng tốt chăm sóc mình đâu. Cậu nhỏ đang muốn đập chậu cướp hoa thì có!
Nhưng anh ta không có can đảm nói ra.
Tửu lượng của Hách Trung Văn rất kém, anh ta lại ợ thêm cái nữa rồi nằm rạp xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, sau đó khẽ nói: “Để tôi đưa nó về phòng.”
“Anh Lưu, làm phiền anh rồi.” Nhan Nhã Tịnh lễ phép nói.
Hai đứa nhỏ đều buồn ngủ díu cả mắt nên đã về phòng, Nhan Nhã Tịnh không muốn ở lại nhà Hách Trung Văn, nhưng bây giờ đã muộn, không dễ bắt xe, cô tính tìm một phòng trống rồi ngủ lại.
Lưu Thiên Hàn vừa định đỡ Hách Trung Văn lên lầu thì Hách Trung Văn bỗng nhiên lờ đờ mở mắt.
Anh ta quay mặt sang, nhìn Nhan Nhã Tịnh mà cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Chị đại, anh hạnh phúc lắm, anh muốn ôm em ngủ! Chị đại, cho anh ôm, cho anh ôm đi…”
Nói rồi Hách Trung Văn nhắm mắt lại, chu môi ra, lảo đảo đi về phía Nhan Nhã Tịnh, trông dáng vẻ đó rõ ràng là đang muốn ôm hôn Nhan Nhã Tịnh.
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Trung Văn, vẻ mặt u ám khó đoán.
Dáng vẻ Hách Trung Văn say sưa: “Chị đại, thơm thơm, thơm thơm nào…”
Nhan Nhã Tịnh cố gắng chấp nhận Hách Trung Văn, nhưng hiện giờ cô không thể chịu nổi có hành động thân mật gì với anh ta, đặc biệt là khi Lưu Thiên Hàn còn ở ngay bên cạnh như một ngọn núi băng.
Nhan Nhã Tịnh vừa định đánh thức Hách Trung Văn, Lưu Thiên Hàn đã như một tôn đại phật chắn trước mặt Hách Trung Văn.
“Hách Trung Văn, cháu uống say rồi.”
Hách Trung Văn hoàn toàn không nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói gì. Anh ta tiến lên, ôm chặt Lưu Thiên Hàn, cúi mặt xuống, chụt một cái, hôn lên bả vai Lưu Thiên Hàn.
Sau khi thơm xong, vẻ mặt Hách Trung Văn thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lại như có mây đen cuồn cuộn.
Không ngờ cậu nhỏ lại bị Hách Trung Văn hôn!
Nhan Nhã Tịnh thấy cảnh tượng này, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, suýt chút nữa thì phì cười ra tiếng, nhưng cô sợ mình cười to sẽ chọc tức anh Lưu, thế là cô cố gắng nhịn cười, nhịn đến mức khóe miệng cũng run rẩy.
“Cậu đưa cháu về phòng!”
Giọng Lưu Thiên Hàn âm trầm như hồ nước sắp đóng thành băng. Hách Trung Văn hoàn toàn không ý thức được tình cảnh hiện giờ của anh ta nguy hiểm đến mức nào, anh ta ra sức ôm lấy bả vai Lưu Thiên Hàn: “Chị đại, sao em lại vội về vậy?”
“Chị đại, hình như em béo ra rồi! Chị đại, sao người em cứng thế này!”
Hách Trung Văn nhéo cánh tay Lưu Thiên Hàn: “Chị đại, dù em có vừa béo vừa cứng thì anh cũng thích em.”