Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 115

“Nhan Nhã Tịnh!”

Lưu Thiên Hàn đi lên phía trước nhanh như một mũi tên, ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng, máu đỏ tươi phun ra từ chỗ cánh tay bị cụt của Vương Đô không biết đã làm mù mịt mắt của ai.

Vương Đô đau xé ruột gan, kêu gào thảm thiết. Gã không thể nào ngờ con dao mà gã dùng để chặt đứt cổ tay của Nhan Nhã Tịnh sẽ chặt đứt cánh tay của gã.

“Mày dám làm đại ca của tao bị thương. Tao giết mày!” Nói xong, Trương Tùng và Bá Triển liền nhào lên người của Lưu Thiên Hàn.

Bọn họ còn chưa đụng được vào góc áo của Lưu Thiên Hàn, rất nhiều vệ sĩ áo đen trải qua huấn luyện đặc biệt đã lao ra từ phía sau cây đại thụ bên cạnh, khoá chặt bọn chúng lại.

Lông mi Nhan Nhã Tịnh như cánh bướm nhẹ nhàng rung động. Tựa hồi quang phản chiếu, cô từ từ mở đôi mắt không có chút tiêu cự nào ra.

Cô như mộng du mà nhìn Lưu Thiên Hàn, vẻ đau lòng vô biên tràn ngập trong mắt cô trong nháy mắt.

Cô nói: “Anh Lưu, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà anh muốn cho người giết tôi?”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy bóng tối vô hạn ập tới, trong mắt cô hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng nữa, cô cứng nhắc rũ mí mắt xuống, không nhúc nhích.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Lưu Thiên Hàn muốn nói anh không làm vậy.

Nhưng cổ họng của anh giống như bị một đôi kìm sắt cứng nhắc bóp chặt làm anh nói không nên lời.

Trái tim của anh như bị vô số thanh đao đâm vào làm cho anh đau đến mức không thở nổi.

Anh không có tư cách thanh minh cho bản thân, cho dù từ trước đến này anh chưa bao giờ muốn làm hại cô, nhưng chuyện hôm nay anh thật sự là tên đầu sỏ làm tổn thương cô.

Anh không biết trong suốt một khoảng thời gian dài như vậy cô đã bị làm hại như thế nào, anh càng không dám nghĩ, nếu anh không tìm được cô kịp thời, cô sẽ trở nên như thế nào nữa.

“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi…”

Đây là lần đầu tiên Lưu Thiên Hàn xin lỗi người khác một cách hèn mọn như vậy, Cố Bắc Vinh đứng ở bên cạnh sững cả người, đáng tiếc, những lời này Nhan Nhã Tịnh không nghe thấy.

Nhạc Dũng nơm nớp lo sợ đi lên phía trước, nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn, đáy lòng anh ta thấp thỏm không yên, nhưng trong thoáng chốc anh ta cũng không biết nên nói gì mới phải.

Lưu Thiên Hàn cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, anh ôm Nhan Nhã Tịnh bước nhanh ra ngoài rừng cây.

Trên người cô có rất nhiều máu, anh nhất định phải nhanh chóng đi chữa trị vết thương cho cô.

Trên đường đi, Nhạc Dũng đã gọi điện thoại cho bác sĩ Giang, Lưu Thiên Hàn vừa ôm Nhan Nhã Tịnh đến biệt thự, bác sĩ Giang đã vội vã chạy qua.

Bác sĩ Giang là một vị bác sĩ nữ trung niên mập mạp, bà là họ hàng xa của Lưu Thiên Hàn, cũng được tính là trưởng bối của anh.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh toàn thân đầy máu nằm trên giường nhỏ, không hề nhúc nhích, bác sĩ Giang nhìn vào mắt của Lưu Thiên Hàn, mang theo ý trách cứ rõ ràng.

Hiển nhiên bà cho rằng Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Thiên Hàn giày vò thành như vậy.

Bác sĩ Giang kiểm tra cơ thể cho Nhan Nhã Tịnh, đương nhiên Cố Bắc Vinh và Nhạc Dũng đều ngoan ngoãn lui ra ngoài, nhưng hai chân của Lưu Thiên Hàn cứ như mọc ở bên giường, đuổi thế nào cũng không ra ngoài.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Bắc Vinh luôn mang theo vài phần bất cần đời, hiếm khi nổi lên vẻ nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK