Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 244

Liên tục mất mặt ở trước mặt mọi người, vũ trụ nhỏ trong lồng ngực Dương Mai lập tức bùng cháy. Cô ta đứng vững lại, cười mỉa nhìn Nhan Nhã Tịnh đăm đăm: “Hồ ly tinh, làm chuyện không biết xấu hổ còn dám phách lối như vậy. Hôm nay tao không dạy dỗ mày tử tế thì tao sẽ đọc ngược hai chữ Dương Mai này!”

Dương Mai nghiến răng nghiến lợi, cô ta giơ tay lên, vung về phía mặt Nhan Nhã Tịnh.

Cô ta dễ dàng tạo thành chiến tuyến vững chắc với Nhan Vũ Trúc, một là vì Nhan Vũ Trúc đã hứa cho cô ta lợi ích, quan trọng hơn nữa là cô ta căm ghét Nhan Nhã Tịnh từ tận sâu trong xương tủy.

Một cô gái không ưa một cô gái khác, thật sự là không cần quá nhiều lý do. Ghen tị, ngưỡng mộ, tất cả đều dễ dàng trở thành ngòi nổ cho mối thù hận thâm căn cố đế.

Dương Mai ghét Nhan Nhã Tịnh xinh đẹp hơn mình, nhưng so với điều đó, cô ta ghét việc Nhan Nhã Tịnh được nhiều người đàn ông có tiền theo đuổi hơn.

Cô ta đã tốn hết tâm tư mới dụ dỗ được Giang Kiến Huy, nhưng chỉ trong một đêm đã bị Giang Kiến Huy đá văng. Nhan Nhã Tịnh dựa vào cái gì mà lại có thể dễ dàng có được sự cưng chiều và vinh hoa phú quý mà cô ta không thể nào mơ tưởng tới?

Dương Mai đúng là càng ngày càng quá đáng rồi.

Nhan Nhã Tịnh không muốn sinh sự thêm, nhưng cũng không thể để mặc cô ta làm nhục mình.

Nhan Nhã Tịnh vươn tay, vừa định ngăn Dương Mai lại thì cổ tay Dương Mai đã bị một bàn tay to lớn thon dài tóm chặt.

Hách Trung Văn bình thường vẫn luôn có dáng vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời. Hôm nay hiếm khi anh ta lại nghiêm túc mà tức giận thế này.

Lúc Hách Trung Văn cười đùa ngả ngớn thì nhìn qua rất dễ gần, nhưng lúc mặt mũi anh ta lạnh lùng như thế, trên người ngập tràn khí thế của một người bề trên, còn loáng thoáng có mấy phần âm trầm lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn.

Lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm vào Dương Mai bằng ánh mắt rét lạnh đó, gằn từng câu từng chữ: “Ai bảo cô đánh chị đại? Ai cho cô lá gan đánh cô ấy?”

Mấy người Phó Thạnh cũng không ngờ Hách Trung Văn sẽ tới, Phó Thạnh vội vàng tươi cười tiến lên: “Cậu Hách Trung Văn, sao cậu cũng tới đây thế?”

Hách Trung Văn cũng không thèm liếc Phó Thạnh một cái, tay anh ta bỗng nhiên dùng sức, Dương Mai đau đến nỗi kêu gào loạn xạ: “Nói! Ai cho cô lá gan dám đánh cô ấy?”

Dương Mai tưởng là sau lưng Nhan Nhã Tịnh nhiều nhất cũng chỉ có một mình Giang Kiến Huy thôi, đâu ngờ Hách Trung Văn cũng sẽ bảo vệ Nhan Nhã Tịnh như vậy.

Cô ta cảm thấy, nếu Hách Trung Văn hơi mạnh tay thêm chút nữa thôi là cổ tay của cô ta nhất định sẽ bị bẻ gãy!

“Anh Hách, anh buông tay ra đi! Anh làm người ta đau quá! Anh Hách, anh mau thả em ra đi mà!”

Dương Mai không ngừng cầu xin Hách Trung Văn tha cho mình, nhưng lúc xin tha vẫn không quên làm nũng, khiến những người trong trường quay đều nổi hết da gà.

Hách Trung Văn chưa từng đánh phụ nữ. Hôm nay anh ta đột nhiên nảy sinh kích động muốn đánh nhừ tử cái loại phụ nữ khiến người chán ghét này. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh sưng vù lên, anh ta càng tức giận đến mức muốn giết người.

Đầu óc Dương Mai nhanh chóng “nhảy số”: “Anh Hách, em thật sự không cố ý cãi nhau với Nhan Nhã Tịnh đâu! Là cô ta không biết xấu hổ, đi quyến rũ đàn ông khắp nơi! Anh Hách, ối! Anh mau buông em ra đi mà!”

Hai đứa nhỏ đi theo Hách Trung Văn đến cũng chú ý đến má phải hơi sưng của Nhan Nhã Tịnh. Nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp, khuôn mặt lạnh lùng của Nhan An Bảo lập tức rét buốt đến nỗi có thể đóng băng ngàn dặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK