Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 240

“Đúng đấy mẹ. Con cũng nghĩ kỹ rồi, mẹ có ở bên ai chăng nữa thì ba mãi là ba của bọn con. Đây là sự thật không ai thay đổi được. Bọn con có ba, cũng có mẹ. Thế nên mẹ an tâm theo đuổi tình yêu đích thực đi!” Nhan An Mỹ chui vào lòng Nhan Nhã Tịnh, lúm đồng tiền như hoa.

Thấy Nhan An Mỹ làm nũng trong lòng Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo không nhịn được bĩu môi. Quỷ ngây thơ, chỉ biết làm nũng trong lòng mẹ thôi, thật xấu hổ!

Nhưng lần này cậu bé cũng muốn làm quỷ ngây thơ một lần!

Gương mặt nhỏ bé lạnh lùng của Nhan An Bảo nở rộ ánh mặt trời, cũng chui vào lòng Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ theo đuổi tình yêu đích thực!”

Thấy hai đứa nhỏ nằm gọn trong lòng mình, trái tim Nhan Nhã Tịnh mềm nhũn rung động, suýt thì rơi nước mắt.

Năm năm trước Tô Thái An ngoại tình… cô bị Nhan Vũ Trúc bẫy, bị người ta ăn sạch trong khách sạn. Khi đó cô cho rằng mình chỉ còn hai bàn tay trắng thôi.

Lại không ngờ cô nhân họa được phúc, đêm đó cô có được hai bảo bối đáng yêu thế này.

Hai con là cả thế giới của cô, mặc kệ con đường phía trước khó đi thế nào, chỉ cần có thể ôm chặt hai con là lòng cô đã thỏa mãn chưa từng có rồi.

“Mẹ, có phải mẹ thích ông cậu không ạ?” Nhan An Mỹ chợt ngước mặt lên, cất giọng nói non nớt hỏi Nhan Nhã Tịnh.

Có thích không?

Nhan Nhã Tịnh nghĩ ngợi, đương nhiên là thích.

Tính tình cô quyết đoán, rành rọt, cũng là một cô gái bình tĩnh, kiêu ngạo. Nhưng khi cô đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn thì luôn vô thức biến thành cô ngốc, đầu óc còn thường xuyên đứng máy.

Có nhiều lúc cô cũng hy vọng xa vời, có thể cùng người trong lòng bên nhau đến đầu bạc. Nhưng hy vọng xa vời đến cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, không thể xem là thật.

Nhan Nhã Tịnh không trả lời Nhan An Mỹ, cô không biết nên đáp thế nào.

Nói thích, cô không vượt qua được khúc mắc trong lòng, nhưng nếu nói không thích chính là nói dối, cô không muốn lừa hai cục cưng cô yêu thương nhất.

Nhan An Bảo hiểu chuyện đánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, lặng lẽ kéo Nhan An Mỹ một cái, muốn cô bé đừng hỏi nữa, làm mẹ khó xử.

Nhan An Mỹ ngầm hiểu, dụi đầu vào ngực Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ, đương nhiên người mẹ thích nhất là con và anh, cả cậu với dì Thu Quỳnh nữa! Con nói đúng không mẹ?”

Nhan Nhã Tịnh gật đầu cười khẽ, đúng vậy, dù cả đời không kết hôn, chỉ cần có thể ở bên những người cô yêu nhất là đủ rồi.

Nhan Minh Tự vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, cô chỉ hy vọng xuất hiện kỳ tích, khiến em trai tài năng khiếp người của mình có thể mở mắt lần nữa, nhìn ngắm thế giới thay đổi từng ngày này.

Nhan Nhã Tịnh tắm rửa xong định ngủ một giấc, lại theo thói quen lướt di động trước khi ngủ. Thấy ảnh chụp di động mới nhận được, tim Nhan Nhã Tịnh đau như bị người ta cứ thế khoét ra.

Người trong ảnh là Lệ Bảo Khiết, mẹ của Nhan Nhã Tịnh.

Lệ Bảo Khiết nằm trong vũng máu, trên người đầy vết thương, vị trí trái tim còn đang cắm một con dao nhỏ lóe ánh sáng lạnh.

Thấy tấm ảnh này, Nhan Nhã Tịnh gần như có thể tưởng tượng được mẹ mình bị người ta sát hại tàn nhẫn đến thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK