Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 219

Giang Kiến Huy cảm thấy, vừa rồi nhất định là Nhan Nhã Tịnh không thấy rõ, anh ta tiến lên mấy bước, ngẩng gương mặt tuấn tú bị Lưu Thiên Hàn đánh cho thâm tím bầm dập lên, không cam lòng hỏi lại: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em nhìn cho kỹ đi, anh không xấu chút nào. Em bói cho anh một quẻ được không? Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em bói cho anh một quẻ đi mà…”

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh giật giật, hoàn toàn không thể che giấu vẻ ghét bò tràn ngập trong đôi mắt mông lung say lờ đờ.

Cô nắm chặt cánh tay Lưu Thiên Hàn, trộm lườm Giang Kiến Huy một cái, lẩm bẩm nói: “Tôi đã bảo không bói cho người xấu trai rồi mà anh ta cứ bám lấy tôi. Đây có phải là người xấu hay tác quái trong truyền thuyết không?”

Người xấu hay tác quái?

Giang Kiến Huy tổn thương đến mức hóa luôn thành đá.

Lúc này, ngay cả Chiến Mục Hàng trước nay không bộc lộ cảm xúc cũng không nhịn được phì cười.

Biểu cảm của Giang Kiến Huy phải gọi là đặc sắc, anh ta run rẩy nói: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em… có phải em uống rượu vào mắt không được tốt không? Rõ ràng anh đẹp trai thế này, sao em cứ nói anh xấu chứ?”

“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em bói một quẻ cho anh được không? Bói xem mạng anh thiếu gì? Có phải cũng thiếu em không? Nếu mạng anh thiếu em thì chúng mình đến với nhau đi! Thế là anh không thiếu gì nữa rồi!”

Lúc này, Nhan Nhã Tịnh không nói Giang Kiến Huy xấu nữa, cô lẳng lặng nhìn đối phương, cuối cùng cũng lên tiếng: “Mạng anh thiếu… Mạng anh thiếu…”

Giang Kiến Huy háo hức nhìn Nhan Nhã Tịnh, nếu cô nói rằng mạng anh ta thiếu cô thì dù vừa rồi bị cô chê xấu, anh ta cũng thoải mái trong lòng.

Nghe Nhan Nhã Tịnh đáp lời, Lưu Thiên Hàn không khỏi cau mày, siết chặt lấy bàn tay nhỏ xinh của Nhan Nhã Tịnh, nếu cô dám tán tỉnh cả người đàn ông khác… Hừ, anh đánh gãy chân cô!

“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em mau nói đi, mạng anh thiếu gì?”

Nhan Nhã Tịnh cười khúc khích, cuối cùng cũng nói cho hết lời: “Mạng anh thiếu… Mạng anh thiếu canxi!”

Giang Kiến Huy tổn thương vô bờ. Cô nói mạng Lưu Cửu thiếu cô, nhưng lại bảo mạng anh ta thiếu canxi! Anh ta bị chê đến thế sao?

Giang Kiến Huy còn chưa kịp an ủi tâm hồn yếu đuối thương tổn của mình thì lại nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói xa xăm: “Còn thiếu đầu óc! Còn thiếu… Còn thiếu…”

Giang Kiến Huy bịt tai lại, không muốn nghe nữa.

“Ha ha ha ha!”

Cao Bắc Vinh và Chiến Mục Hàng đồng loạt cười phá lên. Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn rốt cuộc đã trời quang mây tạnh, ánh mắt cưng chiều dịu dàng.

Chuẩn, Giang Nhị đúng là thiếu đầu óc, cô gái của anh luôn nói trúng phóc!

“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh thiếu đầu óc chỗ nào? Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh nói em nghe, anh rất thông minh mà, anh…”

Giang Kiến Huy còn chưa nói xong thì Lưu Thiên Hàn đã bế bổng Nhan Nhã Tịnh lên, rảo bước ra khỏi phòng VIP.

Giang Kiến Huy không dám tin, nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Thiên Hàn. Tiểu tiên nữ anh ta vất vả mang về lại bị ranh con Lưu Cửu cướp đi rồi?

Ranh con Lưu Cửu, bao năm qua chưa từng chạm vào phụ nữ, chắc chắn đã đè nén đến mức sắp bùng nổ rồi. Tiểu tiên nữ rơi vào tay cậu ta thì chắc chắn khó giữ trinh tiết!

Không được. Anh ta phải bảo vệ tiểu tiên nữ của mình, cướp tiểu tiên nữ của mình về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK