Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 345

Bây giờ trong lòng Nhan Vũ Trúc mâu thuẫn tột độ, cô ta muốn khiến Dương Mai nhanh chóng biến mất, tránh nói thêm mấy lời nhảm nhí.

Nhưng mặt khác, cô ta lại không muốn Dương Mai biến mất, bởi vì, cô ta muốn nhìn thấy Dương Mai tạt axit vào Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Vũ Trúc ngẫm nghĩ, vẫn là ra vẻ chính nghĩa: “Dương Mai, cô nói linh tinh gì đó! Cô đã bị đoàn phim đuổi rồi, sao tôi có thể kêu cô tới! Dương Mai, cô bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đừng kích động, nếu không, có những chuyện một khi xảy ra rồi thì không cách nào vãn hồi nữa.”

“Tôi không bình tĩnh được!”

Dương Mai chợt giằng ra khỏi bảo vệ có ý đồ ngăn cản mình, chai trong tay cô ta có chất lỏng không rõ ràng, bảo vệ cũng không dám khinh suất lỗ mãng, lấy mạng nhỏ của mình để mạo hiểm, họ chỉ cảnh giác nhìn Dương Mai, cố gắng không để sự việc quá hỗn loạn.

“Nhan Nhã Tịnh, cô hại tôi không còn gì, cô hại tôi không cách nào sống tiếp dưới ánh mặt trời, tôi cũng muốn cô trở thành chuột cống, người người đánh mắng!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô hủy cuộc đời tôi, tôi liền hủy mặt cô! Tôi hủy cô!”

Nói xong câu này, Dương Mai dùng hết sức lực toàn thân hung hăng tạt axit trong chai lên mặt Nhan Nhã Tịnh.

Ngô Minh Triết từng cho rằng Nhan Nhã Tịnh là thể chất chịu ngược mà anh ta thích nhất, nhưng trên thực tế, thể chất chịu ngược gì đó đều không tồn tại.

Nhan Nhã Tịnh sớm đã phòng bị, cô đương nhiên không muốn bị axit ở chai bia trong tay Dương Mai hất trúng.

Cô nhanh chóng lùi về sau, duy trì khoảng cách tương đối an toàn với Dương Mai.

Nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, dù tốc độ của cô có nhanh thì cũng không kịp tốc độ bắn ra của chất lỏng, lần này, dù cô không bị hắt axit vào mặt, thì trên người ít nhiều cũng bị hắt trúng một chút.

Chính vào lúc Nhan Nhã Tịnh cho rằng Dương Mai sẽ không màng tất cả hắt axit lên người cô, Dương Mai bỗng chuyển hướng, hung hăng hắt axit trong tay lên mặt Nhan Vũ Trúc đứng đối diện cô ta.

Mọi người đều không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, ai nấy đều cả kinh.

Nhan Vũ Trúc cũng bị tình huống này làm chấn động không nhẹ, nhưng tốc độ của Nhan Vũ Trúc vẫn rất nhanh, dường như ngay tức thì, cô ta chợt bắt lấy Rose, để Rose chắn trước mặt cô ta.

Rose và Nhan Vũ Trúc quả thực là châu chấu trên một sợi dây, vì lợi ích của nhau, Rose cũng xem như trung thành với Nhan Vũ Trúc, nhưng sự trung thành này vẫn chưa đến mức không màng tất cả vì cô ta.

“Vũ Trúc, cô làm gì! Cô mau buông tôi ra!”

Rose thét lên chói tai: “Đừng! Đừng!”

Nhưng dù cô ta có hét to cỡ nào, chai axit trong tay Dương Mai vẫn hung hăng tạt lên mặt Rose.

Mặc dù Rose chắn trước mặt Nhan Vũ Trúc, nhưng vẫn có vài giọt axit bắn trúng mu bàn tay Nhan Vũ Trúc.

Cảm giác làn da bị axit ăn mòn thật sự rất đau đớn, tuy nhiên, trong lòng Nhan Vũ Trúc lại vui mừng, may mắn, cô ta phản ứng đủ nhanh, đẩy kẻ chết thay là Rose ra.

Vết thương trên tay bôi chút thuốc gần như không để lại sẹo, nhưng nếu axit tạt trúng mặt cô ta, tiền đồ rộng mở của cô ta sẽ hủy hoàn toàn.

Đúng vậy, vừa rồi Dương Mai hét to với Nhan Nhã Tịnh, mất khống chế hét khàn cả giọng, chỉ là để mê hoặc Nhan Vũ Trúc, cô ta nhắm chính xác tạt axit lên mặt Nhan Vũ Trúc.

Chỉ là cô ta không nghĩ tới, cô ta vẫn thất bại.

Cô ta đã đánh giá thấp trình độ độc ác của Nhan Vũ Trúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK