CHƯƠNG 104
Sắc mặt của đám Vương Đô ai nấy cũng đều cực kỳ khó coi. Vương Đô nhổ một bãi nước miếng, quơ cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, đập Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng tránh né, trong chớp mắt đó Trương Tùng và Bá Triển lại nhào tới. Nhan Nhã Tịnh hoảng hốt bỏ chạy không kịp nhìn đường, chạy tới trước cửa sổ, cô bị bọn họ ép đến không còn đường lui.
Đám người Vương Đô thấy Nhan Nhã Tịnh đã bị ép tới bên cửa sổ thì rất hả hê.
“Con đàn bà chết dẫm, tao khuyên mày đêm nay ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu không, mấy anh đây sẽ lột một lớp da của mày đấy!”
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn tối nay mình sẽ bị hủy hoại trong tay đám người này.
Mấy tên này lá gan không nhỏ, nhưng cô không tin bọn chúng thật sự dám dính líu đến mạng người!
Đêm nay, cô muốn xem thử cuối cùng ai mới là người tàn nhẫn hơn!
Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô ra sức nắm lấy bệ cửa sổ rồi trèo lên. Cửa sổ đang mở, gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua mái tóc dài rối tung của Nhan Nhã Tịnh.
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của bọn mày ra! Nếu bọn mày dám đụng vào tao nữa, tao sẽ nhảy xuống từ đây!”
Nhan Nhã Tịnh đứng trên cửa sổ, nắm chặt khung cửa. Cô đang đánh cuợc, đánh cuợc bọn họ không dám thật sự gây ra án mạng!
Rõ ràng đám Vương Đô cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại cứng đầu như vậy, đến mạng cũng không cần.
Tuy rằng lúc đó Nhạc Dũng nói người phụ nữ kia sống hay chết tuỳ bọn họ xử lý, nhưng bọn họ cũng không dám thật sự gây ra án mạng trong khách sạn.
Bên trong khách sạn đầy rẫy camera, nếu Nhan Nhã Tịnh thật sự chết ở đây, ba người bọn họ khó thoát khỏi cảnh lao tù.
Cho dù muốn chơi chết người phụ nữ này thật thì bọn họ cũng phải tìm nơi kín đáo, như vậy mới có thể an toàn rút lui.
Đám người Vương Đô nhìn nhau, vội vàng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Em đừng kích động! Xuống đây trước đi đã! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
Nhan Nhã Tịnh nghe Vương Đô nói xong, trong lòng lập tức chắc chắn mấy tên này thật sự không dám dính líu đến mạng người.
“Các người đi ra ngoài mau! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!”
“Làm sao đây anh Vương? Nếu bây giờ chúng ta đi, 1 tỷ rưỡi còn lại không tới tay được rồi!” Trương Tùng nôn nóng hỏi Vương Đô.
Vương Đô đập lên đầu Trương Tùng một cái thật mạnh: “Mày bị ngu à? Bây giờ chúng ta không đi, nó mà chết thì có mà ngồi tù mọt gông! Dù có lấy được tiền cũng không còn mạng đâu mà tiêu! Đi ra ngoài!”
Vương Đô phẩy tay, tuy rằng Bá Triển và Trương Tùng không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn theo gã ta đi ra ngoài.
“Con khốn, tao nể mày có khí phách, đêm nay tao tha cho! Nhưng mày đã đắc tội với người không thể trêu vào rồi. Dù đêm nay bọn tao không làm gì được nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người đến xử mày thôi!” Vương Đô nói xong liền bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Nhan Nhã Tịnh nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim cô lại lập tức căng thẳng. Mấy tên kia nói không sai, anh Lưu thật sự là người cô không thể chọc tới. Nếu anh quyết tâm muốn huỷ hoại cô, cô không thể tránh nổi.
Nhưng bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không có hơi sức đâu lo nhiều như vậy. Cô chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, có được sự yên bình ngắn ngủi!
Nhan Nhã Tịnh mở cửa phòng tổng thống, lập tức chạy về phía thang máy.