CHƯƠNG 125
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn màn hình di động bằng ánh mắt khó lường, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng Thanh Thiên Bội đã vang lên, tỏ ra lấy lòng một cách rõ ràng: “Cậu Lưu, tôi là Thanh Thiên Bội mẹ của Vũ Trúc, con bé gặp vài chuyện rắc rối, mong cậu có thể giúp nó.”
Tai Nhan Nhã Tịnh cách di động của Lưu Thiên Hàn rất gần. Cô có thể nghe thấy rõ Thanh Thiên Bội đang nói gì ở đầu dây bên kia.
Cô ngước lên nhìn di động của Lưu Thiên Hàn, khoé môi nở nụ cười tự giễu. Anh Lưu đối xử với Nhan Vũ Trúc khác với người bình thường, chắc chắn anh sẽ giúp đỡ cô ta.
Nhan Nhã Tịnh không muốn nghe Lưu Thiên Hàn và Thanh Thiên Bội gọi điện thoại, cô bỏ điện thoại vào túi xách, định bỏ đi. Cô không cam lòng Nhan Vũ Trúc cứ thế được thả ra như vậy, nhưng anh Lưu muốn giúp cô ta, cô cũng không đấu lại được với anh.
Lưu Thiên Hàn nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô đi ra ngoài.
Thanh Thiên Bội vẫn đang nói: “Cậu Lưu, cậu biết con người của Vũ Trúc nhà tôi mà. Nó là đứa ngây thơ và tốt bụng nhất, chưa bao giờ nhẫn tâm làm tổn thương người khác. Nhưng có vài người tâm địa quá xấu xa, luôn muốn hãm hại Vũ Trúc của chúng tôi. Rõ ràng hôm nay nó bị đổ oan nên mới bị bắt vào đồn công an. Từ nhỏ đến lớn con bé chưa từng chịu cực khổ, sao có thể đến những nơi như đồn cảnh sát được chứ! Cậu Lưu, xin cậu giúp chúng tôi bảo lãnh nó ra được không? Vũ Trúc nhất định sẽ đền ơn cậu!”
Nhan Nhã Tịnh cho rằng Lưu Thiên Hàn sẽ không chút do dự giúp Nhan Vũ Trúc, nhưng thật bất ngờ, cô lại nghe thấy anh nói: “Nhan Vũ Trúc bị bắt vào đồn công an thì liên quan gì đến tôi!”
Anh nói xong, trực tiếp cúp máy.
Anh Lưu lại mặc kệ Nhan Vũ Trúc sao?
Nhan Nhã Tịnh còn chưa tỉnh táo lại sau cú sốc thì đã nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói: “Nhan Nhã Tịnh, chia tay với Trung Văn đi!”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa tự luyến đến mức cho rằng Lưu Thiên Hàn kêu cô chia tay với Hách Trung Văn là bởi vì yêu mình. Trong lòng cô rất rõ, anh làm vậy là vì lòng tự trọng của đàn ông bị đả động tới.
Cô là vợ cũ Lưu Thiên Hàn, anh lại là người kiêu ngạo như thế, tất nhiên sẽ cảm thấy vợ cũ biến thành vợ của cháu ruột sẽ rất mất mặt.
Ngơ ngác mất một thoáng, Nhan Nhã Tịnh bình tĩnh lại, nở nụ cười chua chát: “Anh Lưu, những gì tôi nói lúc trước là nghiêm túc. Tôi mong rằng anh có thể bỏ qua cho tôi, không chỉ buông tha một mạng cho tôi, mà còn hy vọng sau này anh có thể đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi biết, người như anh rất coi trọng thể diện. Chắc chắn anh sẽ cảm thấy không vẻ vang khi vợ cũ và cháu trai của mình đến với nhau. Nhưng anh Lưu ạ, có lẽ cũng chẳng có mấy người biết về cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh yên tâm, sau này tôi cũng sẽ không nói với ai anh là chồng cũ của tôi đâu. Chúng ta hãy coi như cả hai không có quan hệ gì đi, được không?”
“Anh Lưu, tôi muốn thử yêu Hách béo, sẽ không chia tay với anh ấy.”
Nhan Nhã Tịnh nói xong liền hất tay Lưu Thiên Hàn, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Lưu Thiên Hàn vẫn đứng yên ở đó với vẻ mặt tối tăm, cô không muốn chia tay với Hách Trung Văn.
Cô thích Hách Trung Văn đến vậy ư?
Trong lòng Lưu Thiên Hàn như bị cắm một cái gai, chưa từng khó chịu như thế. Trông thấy Nhan Nhã Tịnh đã sắp khuất khỏi tầm mắt mình, anh ba bước gộp thành hai bước tiến lên, muốn công thành đoạt đất.
Lúc này anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, anh chỉ muốn làm chuyện mà bản thân vẫn luôn muốn thực hiện.