CHƯƠNG 131
“Cô muốn làm gì? Ai cho cô đụng ba tôi? Cô hại chết ba tôi còn không chịu dừng tay, còn muốn hủy hoại thi thể của ông ấy nữa đúng không?”
Rõ ràng phản ứng của Điền Long quá mức kích động. Nhìn thấy sự tức giận còn nhiều hơn nét bi thương trên mặt ông ta, Nhan Nhã Tịnh càng tin chắc vào suy đoán trong lòng.
“Ông Điền, có phải ông mắc chứng hoang tưởng bị hại không? Nhiều người nhìn chằm chằm thế này, làm sao tôi có thể hủy hoại thi thể của ba ông chứ?”
Lời nói của Nhan Nhã Tịnh làm Điền Long nghẹn họng trân trối, tầm mắt sắc bén dừng trên mặt ông ta: “Ông Điền à, tôi kiểm tra thi thể của ba ông là muốn trả lại sự thật cũng như trong sạch của tôi mà thôi. Tôi tin ông cũng không hi vọng ba mình chết một cách oan uổng như vậy!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói, trong mắt Điền Long thoáng hiện lên nét bối rối, gần như ngay lập tức ông ta gào lên: “Sự thật gì chứ! Việc cô hại chết ba tôi chính là sự thật! Ba tôi đang khỏe mạnh, có gì chỉ uống một lần thuốc kê đơn của cô là chết hả? Cô phải đền mạng cho ba tôi!”
Nhan Nhã Tịnh không đáp lại Điền Long, tầm mắt cô khóa chặt lên cổ thi thể ông cụ Điền.
Theo góc nhìn của cô, vừa hay có thể nhìn thấy phần cổ của ông ấy, cô thấy rõ trên cổ có chấm đỏ đậm, bong bóng và loét.
Hai mắt Nhan Nhã Tịnh bất giác nheo lại, cô và thầy Tần Kì đã từng cứu một bệnh nhân, người đó trúng độc khi tiếp xúc bách thảo khô cục bộ, nói đơn giản là bách thảo khô nhỏ giọt lên da anh ta.
Tình huống của anh ta rất nghiêm trọng, mà làn da trên cổ ông Điền gần như giống y hệt người nọ!
Nhìn thi thể ông ấy, Nhan Nhã Tịnh đã có phán đoán cơ bản, ông cụ Điền không phải bị thuốc của cô độc chết mà do trúng độc bách thảo khô.
Bách thảo khô bị vẩy lên người, rất có khả năng là ông ấy bị người ta ép uống nó, lúc giãy giụa, chất lỏng vô tình nhỏ lên da!
“Ông Điền, nếu tôi không nhìn lầm thì hẳn ba ông chết do trúng bách thảo khô.” Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm Điền Long, gằn từng chữ: “Tôi đề nghị nghiệm thi!”
“Nghiệm thi?” Điền Long và Trương Huệ liếc nhìn lẫn nhau, hai người đều bối rối.
Trương Huệ phản ứng đầu tiên, bà ta đấm chân, khóc lớn: “Ba chồng tao bị mày hại chết, mày còn muốn thế nào? Hay mày muốn ông ấy chết cũng không yên đúng không? Ai có thể giúp chúng tôi một tay không, tại sao bác sĩ bây giờ lại ức hiếp người ta như vậy chứ!”
Bùi Bảo Bình thoáng nhìn Nhan Nhã Tịnh, lập tức nói với Trương Huệ: “Tôi cũng đề nghị nghiệm thi! Tình huống của ông cụ Điền rất giống như trúng độc bách thảo khô. Đối với việc của ông cụ, chúng tôi rất lấy làm tiếc nhưng bác sĩ bệnh viện chúng tôi cũng không thể dễ bị người ta vu khống tội giết người được!”
“Nghiệm thi cái gì chứ, rõ ràng mấy người chối bỏ trách nhiệm mà!” Trương Huệ khóc lóc om sòm: “Chúng tôi chả hiểu gì cả nên mấy người muốn nói kết quả nghiệm thi thế nào thì là thế đó rồi! Trong nhà chúng tôi làm gì có bách thảo khô thì sao ba chồng tôi trúng độc chứ! Rõ ràng là mấy người không muốn chịu trách nhiệm mà!”
Điền Long đáng thương lau nước mắt: “Không thể ức hiếp người như thế, mấy người không thể ức hiếp người ta như thế! Nếu hôm nay, bệnh viện mấy người không có một lời giải thích thỏa đáng, tôi chết cho coi!”
Nói xong, Điền Long bỗng đứng phắt dậy, đập mạnh đầu lên vách tường.
Đám người ở hiện trường đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Điền Long đâm đầu chết, mấy thanh niên trẻ tuổi, khỏe mạnh cùng nhau kéo Điền Long trở lại.
“Anh này, anh đừng nghĩ quẩn! Anh yên tâm, chúng tôi đều đứng về phía anh. Hôm nay, bệnh viện nhất định phải đưa ra một lời giải thích xác đáng!”
“Đúng, chúng tôi đều ủng hộ anh!”