Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 233

Cô còn tưởng đêm qua sợi dây chuyền này đã bị người thần bí mua mất, cô đã không thể tìm lại được nữa. Không ngờ người mua nó chính là Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh cẩn thận tháo dây chuyền khỏi cổ, cất kỹ. Đây là di vật duy nhất của mẹ, cô sẽ không trả nó lại, nhưng chắc chắn sẽ trả số tiền đấu giá sợi dây chuyền này lại cho Lưu Thiên Hàn.

Cảm ơn anh Lưu, nhưng cũng chỉ là cảm ơn mà thôi.

Nhan Nhã Tịnh rất hy vọng khi mình ra khỏi phòng thì Lưu Thiên Hàn đã rời đi, thế thì cô không cần đối diện với anh nữa.

Nhưng không được như cô mong muốn. Vừa vào tới phòng khách đã thấy Lưu Thiên Hàn đang ngồi trên sofa, trò chuyện với hai đứa bé nhà mình.

Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, vội vàng đi vào phòng bếp. Còn chưa kịp rảo bước nhanh hơn đã nghe giọng nói non nớt, lanh lảnh của Nhan An Mỹ vang lên: “Ông cậu, sáng nay mắt cháu hỏng thật đấy. Vừa rồi cháu không thấy ông cậu với mẹ thơm nhau trong phòng mẹ đâu.”

Chân Nhan Nhã Tịnh run lên, suýt nữa ngã khụy xuống đất. Nhóc con Nhan An Mỹ này nữa, ai bảo con thảo luận chuyện này với Lưu Thiên Hàn thế hả? Con sợ mẹ con chưa đủ mất mặt à?

Nhan Nhã Tịnh vất vả giữ cho mình đứng vững, lại nghe giọng Nhan An Mỹ nói tiếp: “Ông cậu, ông nói thầm cháu nghe đi. Sao ông lại muốn thơm mẹ cháu? Ông thích mẹ cháu à?”

Nhan Nhã Tịnh cắn răng, tốn rất nhiều sức mới kìm nén được cơn kích động muốn đánh sưng mông Nhan An Mỹ.

Cô không ngừng thôi miên bản thân, không nghe cho sạch tai, sau đó dứt khoát đi vào bếp, đóng cửa lại.

Tầm mắt Lưu Thiên Hàn vẫn dán chặt vào bóng người nhỏ xinh ở cửa phòng bếp kia, cũng không nghe rõ Nhan An Mỹ hỏi cái gì.

“Ông cậu, ông nói nhanh lên, có phải ông thích mẹ không?”

Nghe Nhan An Mỹ hỏi lại, Lưu Thiên Hàn mới hoàn hồn. Anh lưu luyến thu hồi ánh mắt từ cửa phòng bếp, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ chợt vui sướng như phát hiện ra đại lục mới.

Cô bé bắt đầu đánh mắt ra hiệu với Nhan An Bảo. Ông cậu thích mẹ thật này, hình như người mẹ thích không phải ba mà là ông cậu. Mặc kệ mẹ thích ai, chỉ cần mẹ vui là anh em bé đều ủng hộ vô điều kiện.

Nhan An Mỹ yên lặng nhủ thầm một câu trong lòng, xin lỗi ba nha, An Mỹ phải làm phản rồi, ai bắt người mẹ thích là ông cậu cơ chứ? Ba đừng buồn, An Mỹ sẽ mãi ở bên ba.

Nhan An Bảo cũng ủng hộ Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh bên nhau, dựa trên thái độ đầy trách nhiệm, bé vẫn hỏi lại Lưu Thiên Hàn một lần: “Ông cậu thích mẹ thật chứ ạ? Không phải hứng thú nhất thời đúng không?”

Hai mắt Lưu Thiên Hàn nghiêm túc chưa từng có: “Tôi yêu mẹ cháu, đời này không thay lòng.”

Đời này không thay lòng…

Vốn dĩ biểu hiện của Lưu Thiên Hàn lần trước có vẻ không thích Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo còn thầm phê bình anh. Giờ nghe anh nói như vậy thì cũng cởi bỏ sạch khúc mắc.

Nhan An Mỹ ngơ ngác, lắc lư cái đầu nhỏ của mình: “Ông cậu, cả đời không tanh lòng là sao cơ? Có phải sau này ông với mẹ ở bên nhau là bọn cháu không được ăn cá nữa không?”

Nhan An Mỹ tủi thân cắn môi, cứ như phải đưa ra quyết định đau đớn khôn cùng: “An Mỹ thích ăn cá lắm, nhưng chỉ cần mẹ hạnh phúc thì không cho An Mỹ ăn cá cả đời cũng được!”

Nhan An Bảo vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn em gái: “An Mỹ, con gái con đứa về sau rảnh rỗi thì đừng chỉ nghĩ ăn không thôi, em đọc nhiều sách vào.”

Bị Nhan An Bảo ghét bỏ, Nhan An Mỹ bỗng thấy buồn thiu, sau đấy nghĩ đến điều gì đó, lại càng thêm buồn rười rượi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK