Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 512

Một tay Cao Bắc Vinh lôi Giang Kiến Huy ra ngoài, nhưng Giang Kiến Huy lại cố chấp vọt tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, anh dũng trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn.

Giang Kiến Huy cảm thấy đêm nay anh ta quang minh chính đại khiêu khích Lưu Thiên Hàn như vậy, rất có thể giây kế tiếp đã bị đánh cho nằm sấp, nhưng ra mặt vì cô gái mà thích, cho dù bị đánh cho nằm sấp, bị đánh tàn phế, cũng không đáng sợ!

Giang Kiến Huy lau chóp mũi anh tuấn, trông anh ta lúc này cũng có chút khí thế anh hùng trong gió thổi hiu hắt, nước sông lạnh lẽo.

Thấy Cao Bắc Vinh định chạy tới kéo anh ta đi, dù Giang Kiến Huy có tốt tính cỡ nào cũng trở nên nóng nảy: “Cao Đại, cậu đừng thêm phiền nữa! Đây là chuyện giữa tôi và tiểu tiên nữ Nhã Tịnh! Tối nay, Lưu Cửu phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!”

“Lưu Cửu, tôi nói cho cậu biết, trong chuyện tình cảm quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý, cậu đừng có mà ăn trong bát còn nhìn trong nồi!”

“Tối nay, ngay tại đây, cậu phải nói rõ với tôi rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Cung Tư Mỹ là gì?! Nếu cậu đã quyết định sẽ cùng Cung Tư Mỹ ở bên nhau, tôi sẽ chúc phúc cho hai người! Tôi chỉ hy vọng, về sau cậu đừng quấn quít lấy tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi nữa!”

“Lưu Cửu, đừng tưởng rằng chỉ mình cậu mới là hàng quý hiếm! Đúng, tôi thừa nhận có không ít cô gái la hét muốn sinh khỉ con cho cậu, cậu còn đứng đầu cuộc bình chọn người chồng quốc dân gì đó, nhưng tôi nói cho cậu biết tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi không phải không ai muốn! Cậu đối với cô ấy không tốt, tôi sẽ không cho cậu cơ hội bắt nạt cô ấy!”

Dứt lời, Giang Kiến Huy mặc kệ tất cả, nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, đừng sợ, có tôi ở đây, đừng ai mơ tới chuyện bắt nạt cô!”

Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ rút tay khỏi tay Giang Kiến Huy, cô không ngờ đêm nay Giang Kiến Huy sẽ ra mặt thay cô.

Thật ra cô không hề chán ghét Giang Kiến Huy, nhưng trong lòng cô đã có anh Lưu, cô cũng sẽ không làm chuyện mờ ám với người đàn ông khác, thế nên cô sẽ không cho Giang Kiến Huy bất cứ hy vọng không cần thiết gì.

Tối nay, cô chỉ muốn Lưu Thiên Hàn cho cô một lời giải thích, dù là tốt hay xấu, cô đều muốn Lưu Thiên Hàn nói cho cô biết!

“Anh Lưu, sao anh lại tới đây cùng Cung Tư Mỹ?” Lưu Thiên Hàn chậm chạp không trả lời, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được hỏi lại một lần nữa.

Tầm mắt Lưu Thiên Hàn vẫn khóa chặt lên tay Giang Kiến Huy, vừa nãy khi anh ta nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ hận không thể dùng ánh mắt chém cánh tay anh ta ra thành tám khối.

Nghe thấy câu hỏi của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không kiềm được cau mày, vừa định mở miệng nói gì đó, Cung Tư Mỹ đã cất lời trước.

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng hiểu lầm, giữa tôi và anh Cửu không có gì cả, chỉ là trùng hợp cùng theo tôi tới đây thôi.”

Lời này của Cung Tư Mỹ rõ ràng là đang giấu đầu lòi đuôi, hai chữ trùng hợp mà cô ta nói càng khiến người ta cảm thấy mơ hồ không rõ, cảm thấy giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn chắc chắn tồn tại gì đó mờ ám.

Nhiệt độ trong phòng rõ ràng cao hơn bên ngoài không ít, Cung Tư Mỹ còn khoác khăn quàng cổ, nên hẳn là có hơi nóng, thế là cô ta vừa nói chuyện, vừa cởi khăn quàng trên cổ xuống.

Ngay giữa cổ cô ta có một vết hồng ban, vết này trông cực kỳ giống… dấu hôn.

“Cung Tư Mỹ, trên cổ cô có gì vậy? Đừng nói là dấu hôn do Lưu Cửu để lại đó?” Giang Kiến Huy cũng để ý tới vết đỏ trên cổ Cung Tư Mỹ, thế là hỏi thẳng thừng như sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK