Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 625

Nhan Vũ Trúc chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, cô ta không muốn ở đây lãng phí nước bọt với Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng nữa. Dù cả người bị trói chặt trong bao tải thì sau khi ổn định cơ thể, cô ta vẫn liều mạng chạy về phía trước.

Vừa chạy, cô ta vừa hét lên: “Ba ơi, mẹ ơi, cứu con với! Cứu mạng! Có người muốn giết con! Ba ơi, mẹ ơi, mau tới cứu con với!”

“Ồn ào quá!”

Cao Bắc Vinh liếc nhìn Nhan Vũ Trúc đang quấn trong bao tải rồi nhìn thuộc hạ. Sau đó, bọn họ kéo Nhan Vũ Trúc đến sườn núi phía sau biệt thự nhà họ Nhan.

Bây giờ đã cách khu biệt thự khá xa rồi, không cần tiếp tục trùm bao tải lên người Nhan Vũ Trúc nữa. Thuộc hạ của Cao Bắc Vinh nhanh chóng xé bao tải xuống rồi nhét giẻ vào miệng Nhan Vũ Trúc.

Đương nhiên, Nhan Vũ Trúc không muốn bị nhét giẻ vào miệng, cô ta tức giận nhìn chằm chằm Cao Bắc Vinh. Nếu có thể giết người bằng mắt thì Cao Bắc Vinh đã chết hàng trăm lần rồi.

Dù có bị nhét giẻ vào miệng thì cũng không sao, mấu chốt là hai chân cô ta vẫn có thể hoạt động. Sau khi đứng vững, Nhan Vũ Trúc điên cuồng lao xuống núi.

Cao Bắc Vinh còn nhanh hơn cô ta. Khi cô ta vừa bước tới, Cao Bắc Vinh đã nhanh chóng gạt chân, khiến cô ta ngã nhào như chó.

“Cao Bắc Vinh, anh là đồ điên, đồ biến thái! Thả tôi ra!”

Kỹ thuật của người nhét giẻ cho Nhan Vũ Trúc tệ quá đi, cô ta mới ngã một cái mà giẻ trong miệng đã văng ra rồi.

Tuy bị Nhan Vũ Trúc mắng những Cao Bắc Vinh cũng không tức giận, anh ta cười cười nhìn Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, nếu cô đã gọi tôi là đồ điên đồ biến thái mà tôi không làm gì đó biến thái thì làm sao đáp ứng được kỳ vọng của cô chứ?!”

“Kim tiêm đâu?” Cao Bắc Vinh đưa tay ra, hơi mất kiên nhẫn gọi Nhạc Dũng: “Không phải cậu nói kim tiêm đã chuẩn bị xong rồi sao? Mau đem kim tiêm tới đây!

“Cậu Cao, cậu đừng nôn nóng, tôi mang kim tiêm tới ngay đây!” Nhạc Dũng nói, sau đó anh ta lập tức đưa một cây kim tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ cho Cao Bắc Vinh.

Nhìn kim tiêm đang lắc lư trước mặt, Nhan Vũ Trúc hoảng sợ đến cực điểm, cô ta không biết thứ trong ống tiêm là thuốc gì, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nó chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

“Cao Bắc Vinh, anh đừng phát điên nữa! Anh có tư cách gì mà tiêm cho tôi! Tôi nói cho anh biết, đây là phạm pháp, anh….”

Hai mắt Nhan Vũ Trúc bất ngờ mở to. Cao Bắc Vinh đã đâm thẳng cây kim tiêm trên tay vào người cô ta.

Mũi kim này rất thô, rất giống với loại kim tiêm thường được dùng ở nông thôn để chích lợn, bò và các vật nuôi khác vào rất nhiều năm trước. Nhan Vũ Trúc đau đến mức đầu ngón tay run lên, cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Cao Bắc Vinh, anh hại tôi thế này thì sẽ không chết tử tế đâu!”

“Nhan Vũ Trúc, chuyện tôi chết tử tế hay không, cô cũng chẳng quản nổi đâu! Trước hết cô tự lo cho bản thân đi! Đây là thuốc ngứa do tôi nhờ người mang từ nước ngoài về đấy, tôi đảm bảo, rất nhanh thôi cô sẽ…..sướng, sướng tới chết!”

Cao Bắc Vinh vừa nói xong, cả cơ thể của Nhan Vũ Trúc lập tức ngứa ngáy như có vô số con kiến đang bò, cô ta vô thức đưa tay ra gãi, nhưng cảm giác ngứa ngáy lại xuất phát từ thịt bên trong. Dù cô ta có cào rách thịt thì vẫn không bớt ngứa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK