Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 118

Sao anh có thể khốn nạn như thế cơ chứ!

Dì Cẩn đã sống trong nhà họ Lưu một thời gian dài, bà ta chăm sóc cho ông nội Lưu Thiên Hàn suốt bao nhiêu năm nay, cũng coi như tận mắt nhìn anh trưởng thành. Từ trước đến giờ Lưu Thiên Hàn vẫn luôn tin tưởng và kính trọng dì Cẩn, nhưng những việc bà ta làm căn bản không đáng để anh phải tôn trọng.

“Nhạc Dũng, chuyện của Tống Thu Huyền giao cho cậu xử lý.” Lưu Thiên Hàn dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Không cần nương tay.”

Lưu Thiên Hàn không phải nhà từ thiện, đã làm chuyện sai trái thì phải trả giá thật đắt. Dì Cẩn mắc lỗi hết lần này đến lần khác, anh sẽ không cổ xúy cho những hành vi thiếu trung thực như thế!

“Vâng!” Nhạc Dũng nghe được lời sai bảo của Lưu Thiên Hàn liền nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự. Nhạc Dũng là người có chừng mực, anh ta sẽ không động đến dì Cẩn. Nhưng hành vi của Tống Thu Huyền là trái pháp luật, bữa cơm tù này không thể thiếu cô ta!

“Lưu Cửu, tôi nói chứ cậu quá đáng thật đấy. Chưa phân rõ trắng đen gì đã đổ tội cho chị dâu Cửu rồi, cô ấy đúng là oan quá mà!” Cố Bắc Vinh nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nhan Nhã Tịnh, không nhịn được mà kêu oan cho cô.

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, Cố Bắc Vinh ngồi lên sô pha tiếp tục lải nhải: “À phải rồi Lưu Cửu, hiện giờ cậu đã biết bác sĩ Nhan chính là chị dâu Cửu rồi, không phải cậu vẫn định tác thành cho cô ấy và Hách Trung Văn đấy chứ?”

“Lưu Cửu, cậu mà làm như thế thì tôi thấy cậu có thể trực tiếp thành Phật được rồi đấy! Ngay cả vợ mình cũng có thể chắp tay dâng cho người khác, cao thượng thật! Đúng là khiến người ta phải bái phục!”

“Không đâu!” Lưu Thiên Hàn chợt lên tiếng, giọng nói đầy chắc chắn không cho phép nghi ngờ: “Tôi sẽ không nhường cô ấy cho người khác!”

Nghe Lưu Thiên Hàn nói, Cố Bắc Vinh lập tức tươi cười rạng rỡ.

Thằng ranh Lưu Cửu này đúng là trẻ nhỏ dễ dạy! Nói vậy nghĩa là cuối cùng cũng thông suốt rồi hả?

Lưu Cửu thế này thì chắc chắn không định ly hôn với Nhan Nhã Tịnh, lúc về phải tìm thỏa thuận ly hôn của hai người xé đi mới được. Dù sao thì đơn vẫn chưa nộp lên trên, Lưu Cửu và chị dâu Cửu vẫn là vợ chồng hợp pháp.

Cố Bắc Vinh nhìn Lưu Thiên Hàn ngồi bên giường nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, dáng vẻ tình sâu như biển, mình cứ ở đây làm bóng đèn thì không được thích hợp cho lắm. thế là anh ấy vịn nạng đứng dậy, kéo theo cái chân gãy đi từng bước một ra bên ngoài.

Cuối cùng cây sắt nghìn năm Lưu Cửu cũng đã nở hoa rồi, FA như mình bao giờ mới có thể tìm thấy mùa xuân đây?

FA buồn lắm!

Thật ra Nhan Nhã Tịnh bị thương không nặng, phần lớn máu trên quần cô đều là do “rụng dâu”, còn máu ở những chỗ khác là của Vương Đô.

Sau khi được bác sĩ Giang cho uống thuốc, bụng Nhan Nhã Tịnh đã dễ chịu hơn rất nhiều. Cô ngủ một giấc đến tận quá nửa đêm mới tỉnh lại.

Cảm nhận được bàn tay mình bị ai đó siết chặt, Nhan Nhã Tịnh còn tưởng là bọn người Vương Đô, không khỏi giật mình.

Cô nhớ lại… đêm qua Vương Đô muốn chặt tay cô, cô thì đau bụng đến mức ngất xỉu.

Sau đó…

Mí mắt Nhan Nhã Tịnh giật giật, không phải là cô đã bị…

Nghĩ như vậy, cơ thể Nhan Nhã Tịnh càng run rẩy.

Trong vô thức, Nhan Nhã Tịnh cho rằng bây giờ chắc chắn tay mình đang bị mấy tên khốn nạn kia nắm lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK