CHƯƠNG 122
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, anh Lưu kỳ quái quá vậy. Anh không cho cô bán thận, cũng không cho phép cô mệt mỏi. Hai năm ngắn ngủi, cô đi đâu tìm ba tỷ để trả cho anh đây!
Nhưng cô có mệt hay không cũng không cần phải báo cáo với anh. Đợi đến ngày mai cô sẽ nghĩ cách đi tìm một công việc làm thêm.
Lưu Thiên Hàn không nói gì, chỉ im lặng khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên vô cùng xấu hổ. Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với anh nữa. Vì anh mà cô suýt chết một cách thê thảm, nên có một số gút mắc không dễ dàng xóa nhòa.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật sự vô dụng khi đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn. Nếu người khác bắt nạt cô như thế thì cô chắc chắn đã trở nên gai góc, bất chấp mà đánh trả.
Nhưng khi đối mặt với anh, cô luôn yếu đuối đến mức không có sức phản kháng.
Cô nghĩ chắc là mình bị ma ám thật rồi. Năng lực của anh quá mức cường đại chỉ là một trong những nguyên nhân thôi. Điều quan trọng hơn là trái tim cô mang hình bóng anh, dù làm thế nào cũng không thể xóa bỏ.
Nhan Nhã Tịnh thầm véo lòng bàn tay của mình, không để bản thân nghĩ ngợi lung tung. Có một số chuyện đã được định sẵn.
Cũng giống như việc họ vừa gặp mặt đã phải ly hôn. Họ vốn không phải là người cùng một thế giới!
Nhan Nhã Tịnh vừa định rời khỏi biệt thự của Lưu Thiên Hàn thì tiếng chuông di động của cô vang lên. Cô bỏ ra nhìn, là Hách Trung Văn gọi đến.
Giọng của Hách Trung Văn vẫn vui vẻ như trước: “Chị đại, anh rất nhớ em, nhớ em đến mức ngay cả thịt cũng không buồn ăn! Chị đại, em có nhớ anh không?”
Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng phải đối xử với Hách Trung Văn như bạn trai. Nhưng cô lại không cách nào nảy sinh tình cảm nam nữ với anh ta được.
Bỏ qua mối quan hệ này, cô với Hách Trung Văn qua lại với nhau như những người bạn tốt thì lại cảm thấy rất thoải mái tự tại.
Nghe thấy giọng nói của Hách Trung Văn, nghĩ tới những tủi nhục mà mình phải chịu trong đêm nay, Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng muốn khóc. Khi còn nhỏ, lúc Hách Trung Văn bị người bắt nạt, cô sẽ dũng cảm bảo vệ anh ta. Đôi lúc cô yếu đuối, Hách Trung Văn cũng sẽ cho cô một bờ vai để dựa dẫm.
Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà khịt mũi, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Hách béo, tôi rất nhớ thời thơ ấu của chúng ta.”
Khi còn bé thật tốt biết bao, không bị tổn thương hay phản bội, cũng chẳng có nhiều sinh ly tử biệt như vậy.
“Chị đại, em sao thế?” Hách Trung Văn nghe thấy rõ sự khác thường trong giọng nói của Nhan Nhã Tịnh. Anh ta đau lòng hỏi: “Chị đại, có phải em đang khóc không? Nói cho anh nghe ai bắt nạt em thế? Chờ anh trở lại, anh nhất định sẽ đấm gã ta thành đầu heo!”
“Không! Anh phải tra tấn gã ta bằng mười đại cực hình thời cổ, ngũ mã phanh thây, chém tên đó ra thành trăm ngàn mảnh! Ừm, cuối cùng anh còn phải vẽ một con rùa to tổ chảng lên mặt gã ta nữa!”
Nhan Nhã Tịnh tưởng tượng Lưu Thiên Hàn bị đấm thành đầu heo, còn bị vẽ một con rùa lớn trên trán. Bỗng dưng cô cảm thấy hình ảnh này rất buồn cười, không khỏi phì cười thành tiếng.
“Hách béo, tôi không sao. Nửa đêm nửa hôm bị cậu đánh thức nên tình cảm sầu muộn chút thôi.”
Trước giờ Hách Trung Văn luôn là người không tinh tế nhạy cảm, nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều. Trong giọng nói của anh ta rõ ràng mang theo sự ảo não: “Chị đại, anh quên mất bây giờ trong nước trời vẫn tối! Chị đại, em tiếp tục ngủ đi, anh sẽ cố hết sức xử lý xong chuyện bên này rồi trở về bên em.”
Hách Trung Văn ra sức “chụt, chụt, chụt” mấy cái vào di động, lúc này mới lưu luyến ngắt đứt điện thoại.
Trò chuyện điện thoại với Hách Trung Văn khiến tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh tốt hơn rất nhiều. Thật ra cô rất mong chờ nhìn thấy cảnh Hách Trung Văn vẽ một con rùa lớn trên mặt Lưu Thiên Hàn. Đáng tiếc Lưu Thiên Hàn quá mạnh, anh ta không có cơ hội múa may trên mặt con hổ.