Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 143

Nghĩ như vậy, Nhan An Bảo vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Thiên Hàn, cậu bé nhất định phải để cho Lưu Thiên Hàn biết được, tối hôm đó, người tạo em bé với anh cho dù không phải là mẹ, cũng không thể là Nhan Vũ Trúc!

“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không có người nhận.”

Đầu bên kia điện thoại lặp đi lặp lại giọng nói máy móc của nữ, Nhan An Bảo có chút bực bội, đặt điện thoại trong tay xuống, được rồi, bây giờ ông cậu đang bị thương, có lẽ không tiện nhận điện thoại, đợi sau khi ông cậu khỏe hơn một chút, cậu bé nói với ông cậu cũng không muộn.

Lúc Nhan Nhã Tịnh vội vàng đến Tầm Viên, Cao Bắc Vinh vừa phải dốc sức bình sinh để kéo Lưu Thiên Hàn lên giường.

Cao Bắc Vinh sợ chạm đến vết thương trên lưng Lưu Thiên Hàn, anh ta để anh nằm sấp.

Thực ra, lúc nãy lời mà Cao Bắc Vinh nói trong điện thoại có chút khoa trương, vết thương của Lưu Thiên Hàn cũng có chút nặng, nhưng cũng không đáng sợ như anh ta hình dung.

“Lưu Thiên Hàn, cậu nặng thật đấy, mệt chết tôi rồi!”

Cao Bắc Vinh nằm bò trên giường thở hổn hển, Lưu Thiên Hàn nhìn trông có vẻ gầy, nhưng rất cường tráng, chân của anh ta vẫn còn chưa khỏi hẳn, anh ta lê cái chân bị phế một nửa kéo anh lên trên giường, anh ta mệt đến như gần như mất một lớp da.

Cao Bắc Vinh vẫn chưa kịp thở được mấy hơi, anh ta chỉ cảm thấy mông đau nhức, là bị Lưu Thiên Hàn không chút khách khí đá từ trên giường xuống.

Cao Bắc Vinh than vãn, qua cầu rút ván cũng không như thế này đâu!

Than vãn rồi lại than vãn, Lưu Thiên Hàn bị thương, Cao Bắc Vinh thật sự rất lo lắng, còn lo lắng hơn bất kỳ ai.

Anh ta và Lưu Thiên Hàn là tình nghĩa anh em, người khác không thể hiểu được.

Thực lực của nhà họ Cố, thực ra không kém hơn nhà họ Lưu là bao, rất nhiều người đều nói, anh ta không lo việc chính sự, chỉ biết sống không mục đích ở phía sau Lưu Thiên Hàn.

Chỉ có mình anh ta biết, tình cảm giữa anh ta và Lưu Thiên Hàn trân quý đến mức nào.

Anh ta và Lưu Thiên Hàn sinh ra trong gia đình như thế, từ khi sinh ra, bọn họ đã định trước là cao cao tại thượng, là trung tâm của vũ trụ. Nhưng hưởng thụ ánh hào quang vô tận, đồng thời cũng phải chịu đựng những gánh nặng mà vinh hoa phú quý đem lại cho họ, bọn họ cũng từng bị phản bội, liếm máu trên lưỡi dao, thậm chí, còn bị chính người thân của mình đâm cho một dao.

Tình cảm bạc bẽo, lòng người khó lường, lợi nhuận dường như còn quan trọng hơn tình thân.

Lưu Thiên Hàn không đối xử với anh ta như vậy, anh thật lòng xem anh ta là bạn, bề ngoài anh trông lạnh lùng như tảng băng, nhưng bên trong có thể liều mạng vì bạn bè.

Từ năm bọn họ mười tám tuổi, bọn họ gặp phục kích ở nước ngoài, Lưu Thiên Hàn vì cứu anh ta mà không màng sống chết của bản thân, anh ta đã quyết định, đời này, tình bạn của bọn họ còn trân quý hơn tất cả vinh hoa phú quý.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Cao Bắc Vinh bò từ trên mặt đất dậy, trong lòng hung hăng đạp Lưu Thiên Hàn mấy cái, sau đó chạy đi mở cửa.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở cửa, Cao Bắc Vinh đã nhìn thấy cứu tinh, anh ta vội vàng để cô vào trong nhà, anh ta xoa cái mông bị Lưu Thiên Hàn ngược đãi đến thảm của mình: “Bác sĩ Nhan, cuối cùng cô cũng đến rồi, nếu như cô còn không đến, cái mông của tôi sắp bị Lưu Thiên Hàn ngược đãi đến tả tơi rồi!”

Nói xong, Cao Bắc Vinh lại ai oán xoa cái nơi vẫn còn đau của mình.

Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn mông Cao Bắc Vinh, được rồi, cô thừa nhận gần đây đầu óc cô không được trong sáng lắm, toàn suy nghĩ lệch lạc: “Không phải cậu Lưu bị thương rất nặng sao, anh ta còn có sức để cùng với anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK