CHƯƠNG 97
Mấy cảnh sát này đều biết Nhan Vũ Trúc. Trong đó có hai cảnh sát nam còn tôn sùng Nhan Vũ Trúc là nữ thần. Nhìn thần tượng đứng ở trước mặt, bọn họ cũng do dự. Đúng vậy, Nhan Vũ Trúc là người của công chúng, nghe nói thu nhập hàng năm tới mấy trăm tỷ, sao cô ta có thể là kẻ buôn người được?
Một cảnh sát nam trong đó không nhịn được mở miệng: “Cháu bé, có phải có hiểu lầm gì không? Ảnh hậu Nhan chắc không phải kẻ buôn người đâu?”
“Đúng vậy. Ảnh hậu Nhan chính là nữ thần trong lòng mọi người, sao cô ấy có thể là kẻ buôn người được?” Một cảnh sát nam khác cũng không nhịn được mở miệng.
Thấy hướng gió đổi chiều thành có lợi hơn cho cô ta, khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Vũ Trúc trở về vẻ ưu nhã thường có, cô ta vén mái tóc xoăn dài của mình, nở nụ cười vừa thong dong vừa thân thiện: “Đúng vậy, là hiểu lầm thôi, tôi rất thích công việc hiện tại, tôi sẽ không đổi nghề làm kẻ buôn người đâu.”
Nhan Vũ Trúc rõ ràng đang nói với vẻ pha trò, lập tức kéo lại không ít thiện cảm, hai cảnh sát nam càng thêm chắc chắn, nữ thần không thể là kẻ buôn người được.
Chỉ có nữ cảnh sát kia vẫn tương đối lý trí, không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai biết được dưới vẻ ngoài xinh đẹp này, Nhan Vũ Trúc lại có một lòng dạ dơ bẩn! Vừa rồi khi cô ấy tới đã tận mắt nhìn thấy Nhan Vũ Trúc muốn đánh hai đứa trẻ đáng yêu này.
“Nhan Vũ Trúc, cô đừng giả vờ nữa! Nếu không phải do cô xấu xa, sao An Mỹ lại khóc dữ vậy?” Tô Thu Quỳnh kéo Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ra phía sau mình, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mang theo vẻ tức giận rõ ràng: “Nhan Vũ Trúc, hôm nay trước mặt các anh chị cảnh sát, cô cần phải nói rõ ràng cho chúng tôi.”
Để phối hợp với Tô Thu Quỳnh, Nhan An Mỹ càng khóc to hơn, cô bé chớp chớp đôi mắt mông lung đẫm lệ, túm lấy tay nữ cảnh sát kia: “Cô cảnh sát ơi, cháu thật sự không nói dối đâu. Mẹ bảo trẻ con nói dối mũi sẽ bị dài ra. Cô xấu xa đó thật sự muốn bắt cháu và anh đi. Cô ấy còn đánh cháu và anh nữa.”
“Cục cưng, cháu yên tâm, cô sẽ không dung túng cho kẻ xấu tiếp tục bắt nạt các cháu đâu!” Nghe Nhan An Mỹ nói xong, nữ cảnh sát càng thêm kiên định đứng về phía hai đứa trẻ, đúng là Nhan Vũ Trúc đánh hai đứa trẻ, cô ấy tin vào đôi mắt mình.
“Tôi không đánh tụi nó! Chị cảnh sát à, tôi bị oan!” Nhan Vũ Trúc cũng giả bộ ấm ức: “Tôi thật sự chỉ muốn dắt chúng đi mua sô cô la thôi, tôi muốn đối xử tốt với chúng, ai ngờ chúng lại cắn ngược lại tôi thế này.”
“Dẫn An Bảo và An Mỹ đi mua sô cô la? Có quỷ mới tin cô có lòng tốt như vậy!” Tô Thu Quỳnh trợn mắt liếc Nhan Vũ Trúc một cái, ngay sau đó nói với cảnh sát: “Anh cảnh sát, tôi tin tưởng mọi người sẽ làm chủ cho chúng tôi!”
“Chuyện này…” Hai cảnh sát nam nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Nhan Vũ Trúc thấy họ nghiêng về phía cô ta, không ngừng cố gắng khóc lóc kể lể nói: “Anh cảnh sát, tôi thật sự là bác cả của chúng, tôi không hiểu vì sao chúng lại muốn hại tôi như vậy! Trẻ con bây giờ rốt cuộc làm sao thế? Sao mới còn nhỏ thế mà đã có tâm tư ác độc như vậy? Hai anh cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi!”
Dứt lời, Nhan Vũ Trúc còn hung hăng trừng mắt với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.
Không có bằng chứng, chỉ dựa vào mấy câu nói của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, sao cảnh sát có thể tin cô ta là kẻ buôn người được! Ảnh hậu tỏa sáng ngời ngời chênh lệch quá lớn với bọn buôn người, hôm nay cô ta có thể dễ dàng thoát thân!
“Chúng cháu ác độc?” Nhan An Bảo im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Đúng, là chúng cháu ác độc, ép bác bắt nạt chúng cháu.”
Dứt lời, Nhan An Bảo mở điện thoại trong tay ra.
Nhan An Bảo ấn phím, trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng của Nhan An Bảo: “Buông An Mỹ ra!”