Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 488

Nghĩ đến việc cô chủ động nhào vào lòng người đàn ông khác, Nhan Nhã Tịnh không còn mặt mũi nào nhận lỗi với Anh Lưu.

Cô không muốn đối mặt với bản thân, không muốn đối mặt với thế giới không có Anh Lưu, cô cứ tiêu cực như vậy, cô vẫn vùi mình trong chăn, muốn cho mình ngạt chết luôn.

Lưu Thiên Hàn tưởng rằng vừa rồi Nhan Nhã Tịnh hung dữ với mình như vậy là vì anh không nói cho cô biết mình còn sống, để cô khó chịu lâu như vậy.

Anh không ngờ, cô sẽ khó chịu như vậy, không phải vì chuyện kia, mà bởi vì cô cho rằng người đêm qua ở cùng cô là người khác.

Lưu Thiên Hàn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh kéo mạnh tấm chăn trên người Nhan Nhã Tịnh ra, một tay kéo cô vào ngực.

“Nhã Tịnh, là anh.”

Tên khốn kia còn muốn chiếm tiện nghi của cô!

Bị Lưu Thiên Hàn ôm như vậy, phản ứng đầu tiên của Nhan Nhã Tịnh là đánh anh.

Nhưng nắm đấm của cô còn chưa nện xuống người anh, cô lại nghe thấy giọng nói của anh.

Cô không bị ảo giác, đó đúng là giọng nói của Anh Lưu!

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn còn tiếp tục: “Nhã Tịnh, đêm qua không phải ai khác. Anh về rồi!”

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ngửa mặt lên, quả thật là gương mặt tuấn tú mỗi lần cô nghĩ đến đều đau thấu tâm can, đang gần trong gang tấc.

Cô ngây ngốc mà nhìn chăm chú gương mặt Lưu Thiên Hàn, đột nhiên, cô nhéo mạnh lên đùi mình một cái.

Lần này cô nhéo rất mạnh, đau đến nỗi suýt chút nữa cô nhảy dựng lên trên đùi Lưu Thiên Hàn.

Không phải mơ! Cậu Lưu anh ấy thực sự quay lại rồi!

Nhan Nhã Tịnh không thể hình dung tâm trạng lúc này của mình, cô muốn khóc, cũng muốn cười, còn muốn ôm chặt lấy Cậu Lưu.

Nhưng cuối cùng, những việc này cô đều không làm được, cô như bị điểm huyệt, như đứa ngốc nhìn chằm chằm Cậu Lưu, làm thế nào cũng không thể rời ánh mắt đi được.

Thời gian dài như thể đã trải qua một thế kỉ, Nhan Nhã Tịnh hoàn hồn, cô như người mê sảng nói với Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, anh trở về rồi!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

“Cậu Lưu, nếu anh còn sống, sao anh lại không nói với em! Em gọi cho anh không được, em gọi cho Cao Bắc Vinh cũng không được, em gọi cho Nhạc Dũng, có người nói anh ta đã chết!”

“Cậu Lưu, anh còn sống, sao lại không nói cho em một tiếng! Gọi điện báo cho em một tiếng thì khó vậy sao!”

“Cậu Lưu, anh lừa em! Anh lừa em!”

“Anh có biết em tưởng anh đã chết, đã khó chịu thế nào không!”

“Nhã Tịnh!” Lưu Thiên Hàn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh, dùng hết sức toàn thân ôm lấy cô, anh biết, sau khi cô biết chuyện anh đang giấu, nhất định sẽ cảm thấy anh không đủ tin tưởng cô, cô sẽ rất tức giận.

Nhưng khi đó, nhiều mạng người nằm trong tay anh như vậy, không thể chấp nhận dù chỉ một chút mạo hiểm.

Không phải anh không tin cô gái của mình, chỉ do Lưu Kiêu quá xảo quyệt, anh sợ cô biết nhiều quá, sẽ hại đến bản thân mình!

Lưu Thiên Hàn vừa định giải thích với Nhan Nhã Tịnh, ai ngờ Nhan Nhã Tịnh đã gục đầu vào ngực anh.

“Cậu Lưu, chỉ cần anh trở về, cho dù anh lừa em, em cũng vui vẻ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK