Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 242

Bởi vì quá mức bối rối, hơi thở của Nhan Thành Lâm nghe rất dồn dập, giọng nói cũng vô thức nặng vài phần: “Nhã Tịnh, con bé này, ba thấy con ngày càng kỳ cục rồi đấy. Không coi người lớn ra gì, đã vậy còn cả ngày nghĩ ngợi lung tung, nhà họ Nhan mất hết mặt mũi với con rồi!”

“Mặt mũi?” Nhan Nhã Tịnh cười mỉa: “Nhan Thành Lâm, tôi không biết nhà họ Nhan các người còn có mặt mũi gì cơ đấy! Bồ nhí ép vợ chính ra đi, ngay cả con gái ruột cũng có thể bán được. Gia đình như thế còn mặt mũi gì nữa? Nhan Thành Lâm, ông nói tôi biết, rốt cuộc mẹ tôi chết như thế nào? Có phải ông và Thanh Thiên Bội hại chết mẹ tôi không?”

“Nói nhăng nói cuội!” Nhan Thành Lâm thở hồng hộc quát: “Càng nói càng quá đáng! Loạn lắm rồi!”

Nói xong, Nhan Thành Lâm thẳng thừng cúp điện thoại.

Nhan Nhã Tịnh cũng không thể xác định có phải Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội hại chết mẹ mình không, nhưng cô hiểu rõ dù có gọi cho Nhan Thành Lâm thêm nữa cũng không hỏi ra hung thủ giết mẹ.

Cô nhất định phải đích thân tra ra chân tướng cái chết của mẹ!

Nhan Nhã Tịnh ra sức siết chặt di động trong tay: “Mẹ, con sẽ không để mẹ chết không nhắm mắt đâu, con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ! Mẹ chảy nhiều máu như thế, có phải đau lắm phải không?”

“Sao có thể không đau được chứ? Nhiều máu như thế, sao có thể không đau được? Mẹ… chắc mẹ đau lắm…”

Nhan Nhã Tịnh lặp đi lặp lại lời thì thào: “Mẹ ơi, con xin lỗi, là con vô dụng, con không thể bảo vệ mẹ thật tốt. Chẳng những không bảo vệ được cho mẹ mà còn không chăm sóc tốt cho Minh Tự. Đến bây giờ Minh Tự vẫn hôn mê chưa tỉnh. Mẹ, mẹ ở trên trời nhất định phải phù hộ Minh Tự mau chóng tỉnh lại, cũng phù hộ con sớm ngày điều tra rõ chân tướng!”

“Mẹ, nếu không thể điều tra rõ chân tướng, con sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bản thân…”

Nhan Nhã Tịnh dùng sức ôm vòng lấy đầu gối, cuộn người sát mép giường. Tuy bây giờ cô còn chưa thể xác định, nhưng kẻ tình nghi lớn nhất sát hại mẹ chính là Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cơ thể mình lạnh đến ghê người.

Người khác đều được gia đình sưởi ấm, cho dù ở bên ngoài chịu tủi nhục đến đâu, chỉ cần về tới nhà là có thể dỡ bỏ mọi sự phòng bị và buồn đau, chỉ còn lại sự ấm áp như cơn gió xuân. Nhưng ngôi nhà kia không phải chốn dung thân của cô. Người cô gọi là ‘ba’ gần hai mươi năm kia hoàn toàn không xem cô như con gái ruột!

Người ta nói có mẹ kế thì sẽ có ba kế, lời này đúng là không sai chút nào.

Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn trở lại nhà họ Nhan nữa, nhưng cô luôn cảm thấy có thể điều tra ra chân tướng cái chết của mẹ ở nhà họ Nhan. Cho dù cô chán ghét nơi đó thế nào, cô vẫn định dành chút thời gian quay về xem thử.

Ban đầu Nhan Nhã Tịnh định tan làm sẽ đi thẳng đến nhà họ Nhan, nhưng tối nay đoàn phim có cảnh quay so tài y thuật khá quan trọng, cô vẫn phải tới giúp sửa sang đạo cụ trước.

Nhan Nhã Tịnh vừa đến đoàn phim thì có một cậu trai ôm bó bách hợp rất lớn bước vào: “Xin hỏi ai là Nhan Nhã Tịnh ạ? Cô ấy có hoa.”

Nhan Nhã Tịnh nghi hoặc nhận bó hoa kia. Ban đầu cô tưởng Hách Trung Văn đưa tới, không ngờ trên thiệp lại ký tên Giang Kiến Huy.

Giang Kiến Huy?

Nhan Nhã Tịnh nhíu mày, quả thật cô không nhớ ra mình có quen ai có tên thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK