Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 262

“Mày lại muốn giết tao à? Xem tao giết mày như thế nào đây!”

Trên người Tô Thái An cũng có vết thương, nhưng sức lực của anh ta vẫn mạnh mẽ đến lạ thường. Anh ta đè mạnh đầu Nhan Nhã Tịnh, đầu cô bị nhấn chìm trong nước, cô há miệng, lập tức uống vào mấy ngụm lớn.

Cô không dám thở, chỉ cần thở một cái là nước sông sẽ xộc vào mũi, cô sẽ bị sặc chết.

“Con khốn nạn, tao sẽ giết mày! Giết chết mày!”

Sức lực trên tay Tô Thái An càng lúc càng lớn, Nhan Nhã Tịnh muốn thoát khỏi anh ta, nhưng cô không biết bơi, bị dìm trong nước như thế, ý thức của cô đã dần trở nên hỗn loạn, cô hoàn toàn không thể dùng sức để giãy dụa.

Ngay lúc Nhan Nhã Tịnh cho rằng mình sắp bị ngạt chết thì Tô Thái An đột nhiên lôi đầu cô lên khỏi mặt nước. Cuối cùng cô cũng có thể hít thở một hơi không khí trong lành.

“Mày hại tao thê thảm như vậy, để mày chết thế này thì hời cho mày quá! Tao sẽ không tha cho mày, tao sẽ không tha cho mày đâu! Tao sẽ khiến mày hối hận vì đã xuất hiện trên đời này!”

Nói rồi, Tô Thái An kéo Nhan Nhã Tịnh leo lên bờ.

Nhan Nhã Tịnh không ngừng ho khan. Cô phải ổn định mất một lúc lâu, trên người mới hơi dễ chịu hơn một chút. Nước sông mùa này thật sự rất lạnh. Sau khi lên bờ, cô lạnh đến nỗi run cầm cập, vết thương trên chân càng lúc càng đau, cô muốn bò dậy khỏi mặt đất cũng vô cùng khó khăn.

Tô Thái An trông dữ tợn, nhưng tình trạng cơ thể của anh ta cũng không tốt hơn cô là bao.

Sau khi lên bờ, anh ta nằm lăn ra đất. Tô Thái An giống như cá ở mép nước, ngoác mồm thở hổn hển. Trên khuôn mặt đã từng dịu dàng như ngọc kia mang theo sự hận thù vặn vẹo và dữ tợn, cũng không còn dáng vẻ thiếu niên tuấn tú một thời nữa.

“Nhan Nhã Tịnh, hủy hoại tao, mày vui lắm đúng không?”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh trả lời, Tô Thái An đã nói tiếp: “Đúng, mày rất vui! Phản bội tao, mày rất vui! Nhưng Nhan Nhã Tịnh à, mày sẽ không hả hê được mãi đâu! Tao sẽ để mày sống còn thua cả một con chó cái!”

Đối với những điều Tô Thái An nói, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất cạn lời. Lúc trước, nếu nói phản bội thì phải là Tô Thái An gian díu với Nhan Vũ Trúc trước. Loại người nực cười như Tô Thái An, anh ta vĩnh viễn không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết đổ tất cả sai lầm lên người khác thôi.

Nhan Nhã Tịnh không nói gì, cô không muốn lãng phí miệng lưỡi với Tô Thái An. Cô âm thầm tích góp sức lực, muốn tìm cơ hội cho Tô Thái An một đòn trí mạng.

Lần này cô sẽ không nhân từ nương tay nữa. Nếu cô và Tô Thái An chỉ có thể có một người sống sót, người đó nhất định phải là cô!

“Nhan Nhã Tịnh, nói chuyện đi!”

Không được Nhan Nhã Tịnh đáp lại, Tô Thái An đã nóng nảy đến cực hạn: “Nhan Nhã Tịnh, ha, ở trước mặt tao mày luôn giữ dáng vẻ trong trắng thanh bạch, chạm cũng không cho tao chạm vào. Quay mặt đi đã đẻ con cho thằng khác. Nhan Nhã Tịnh, sao mày lại đê tiện như vậy chứ!”

Tô Thái An xoay người, đè lên cơ thể Nhan Nhã Tịnh, cười hung ác dữ tợn vô cùng: “Nhan Nhã Tịnh, tao vẫn chưa nói với mày đúng không? Phía trước khu rừng đó chính là thôn độc thân, đợi tao chơi mày xong thì sẽ bán mày cho nơi đó.”

Thôn độc thân…

Cơ thể Nhan Nhã Tịnh không kìm được run lên, cô có thói quen đọc tin tức mỗi ngày. Mấy ngày trước cô vừa mới nhìn thấy tin một sinh viên nữ bị bán đến một thôn xóm xa xôi. Lúc tìm được cô ấy, chân của cô ấy đã bị què, tinh thần cũng rối loạn. Không ai có thể tưởng tượng được cô ấy đã phải chịu khổ sở như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK