Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 203

Một viên đã muốn uống chết người rồi, Ngô Long đã uống hai viên, chẳng phải sẽ trực tiếp chơi chết Nhan Nhã Tịnh sao!

Kế hoạch quá hoàn hảo và không chút sơ hở, nhưng Bùi Ninh Hinh vẫn muốn tự mình xác định Nhan Nhã Tịnh đã vào phòng của Ngô Long. Cho nên, khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh lên lầu thì Bùi Ninh Hinh cũng lén lút theo sau.

Trên lầu im ắng, tĩnh mịch đến mức quái lạ, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, không khỏi quay người về sau liếc nhìn.

Bị Nhan Nhã Tịnh bắt tại trận, Bùi Ninh Hinh cũng không hoảng loạn, cô ta túm lấy vạt váy của mình: “Sao nào, chỉ cho phép mình cô lên lầu thay quần áo, còn tôi thì không được lên lầu thay quần áo sao?”

Loại người như Bùi Ninh Hinh này, Nhan Nhã Tịnh nói thêm một câu cũng cảm thấy lãng phí, cô nhàn nhạt liếc nhìn Bùi Ninh Hinh rồi đi đến căn phòng ở cuối hành lang.

Cửa phòng không có đóng chặt, Nhan Nhã Tịnh vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chân của cô vẫn chưa bước ra thì một bàn tay to béo đã dùng sức tóm lấy cổ tay của cô, hung hãn kéo cô vào phòng.

Bùi Ninh Hinh ước gì Nhan Nhã Tịnh chết sớm đầu thai sớm, một cơ hội tốt như vậy, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Cô ta gần như đã dùng hết mọi sức lực khi còn được uống sữa, hung hăng đẩy Nhan Nhã Tịnh về phía trước…

Nhan Vũ Trúc nhàn nhạ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thấy Rose bước tới, cô ta nhẹ giọng hỏi: “Đã thông báo cho các phóng viên chưa?”

“Rồi.” Rose ngồi bên cạnh Nhan Vũ Trúc: “Vũ Trúc, cô yên tâm đi, vừa rồi tôi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đã lên lầu, e rằng bây giờ Ngô Long đã xử lý cô ta…”

Nhan Vũ Trúc không khỏi đắc chí cười ra tiếng khi nghe thấy lời của Rose. Ngô Long là một kẻ vũ phu, lại uống thứ đó, Nhan Nhã Tịnh không thể nào cầu cứu được.

Nhan Vũ Trúc rũ mắt xuống nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ kể từ khi Nhan Nhã Tịnh lên lầu.

Cô ta vốn dĩ muốn để phóng viên lên chụp trò hề của Nhan Nhã Tịnh ngay bây giờ, nhưng suy nghĩ một hồi thì cô ta vẫn quyết định chờ thêm chút nữa.

Đến khi phóng viên qua đó thì Nhan Nhã Tịnh lập tức có thể tìm người giúp đỡ, như thế thì Ngô Long sẽ không thể tiếp tục hành hạ cô, chi bằng để Nhan Nhã Tịnh chịu nhiều đau khổ trước, sau đó mới khiến cô thân bại danh liệt!

Nhan Vũ Trúc đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Rose chợt vỗ mạnh vào cô ta: “Vũ Trúc, cậu Lưu đến rồi.”

Nhan Vũ Trúc quay lại, quả nhiên nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang không nhanh không chậm đi vào đại sảnh.

Hôm nay Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest thuần thủ công màu đen, trên người anh không có quá nhiều vật trang trí, nhưng anh trông quá cao và thẳng tắp, gương mặt đó lại quá đỗi điển trai, cho dù anh đứng ở đâu thì cũng có thể lập tức trở thành tiêu điểm, nổi bật giữa đám đông.

Khi nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Nhan Vũ Trúc vội vàng ưỡn ngực lên, cố gắng điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất.

Cô ta lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, dặm lại lớp trang điểm rồi mới chậm rãi đi về phía Lưu Thiên Hàn.

“Thiên Hàn…”

Giọng nói của Nhan Vũ Trúc mềm mại, dịu dàng đến mức gần như có thể tràn ra nước.

Lưu Thiên Hàn vừa hay cũng có việc muốn hỏi Nhan Vũ Trúc, anh tóm lấy cổ tay của Nhan Vũ Trúc, bước nhanh đến hành lang bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK