Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 224

“Đến đây nào nương tử, hôn hôn…”

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, dán lên trên môi của Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn biết cô bằng lòng chủ động hôn anh chỉ vì cô đang say, anh không nên thừa nước đục thả câu, nhưng khi nhìn thấy đôi môi như đóa hoa đào nở rộ kia của cô, anh dứt khoát cúi mặt xuống, hôn lên môi cô.

Hôn!

Vợ của mình, ngu sao mà không hôn?

“Nương tử, nàng chẳng e thẹn gì cả…” Nhan Nhã Tịnh ôm chặt lấy cổ Lưu Thiên Hàn hơn: “Nhưng mà, ta thích!”

Nhưng mà, ta thích…

Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy nơi êm ấm nhất trong tim rung lên không thể kìm chế, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, mang theo sự mê hoặc từ xưa đến nay: “Nhan Nhã Tịnh, em thích điều gì? Em thích tôi, hay là thích tôi hôn em?”

“Ta thích…”

“Ta thích nương tử…”

Từng làn sóng rung động trong lòng Lưu Thiên Hàn lan ra, hận không thể móc trái tim mềm mại ra tặng cả cho cô.

Sẵn lòng cho cô cả tính mạng của mình.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: “Nhan Nhã Tịnh, em vừa nói gì? Em nói em thích ai?”

Nhan Nhã Tịnh mở đôi mắt say khướt ra: “Ta nói, ta thích nương tử… Thích nương tử mặc váy ấy! Sao thế?”

Cảm giác mất mát dâng trào lập tức quét qua trái tim Lưu Thiên Hàn, thì ra cô chỉ thích anh mặc váy chứ không thích anh.

Đôi mắt của Lưu Thiên Hàn từ từ ảm đạm: “Nhan Nhã Tịnh, em chỉ được thích tôi thôi!”

“Được chứ, chỉ thích nương tử thôi.”

Nhan Nhã Tịnh ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ bé, cô cười như yêu tinh: “Nương tử ơi, nàng mặc váy đẹp lắm. Mà thật ra lúc nàng không mặc gì còn đẹp hơn.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh không cách nào nhẫn nhịn được nữa: “Nhan Nhã Tịnh, em đốt lửa thì em tới mà dập!”

“Được, dập lửa.” Nhan Nhã Tịnh nhếch môi ngu ngơ, nghiêng đầu một bên ngủ say sưa.

Ngay lập tức, đủ loại cảm giác thất bại nặng nề dâng lên trong lòng Lưu Thiên Hàn. Cô gái này cứ ngủ thiếp đi một cách vô trách nhiệm như vậy ư?

Lưu Thiên Hàn thật sự muốn đánh cho người phụ nữ vô trách nhiệm này một trận, nhưng chỉ vùng vẫy giây lát, anh lại chấp nhận số phận, đắp chăn cho cô, một mình chạy vào phòng tắm để xối nước lạnh.

Lưu Thiên Hàn vừa tắm nước lạnh xong, điện thoại của anh lập tức reo lên như đòi mạng, anh sợ làm phiền Nhan Nhã Tịnh nghỉ ngơi nên vội vàng bắt máy.

“Chuyện gì?”

“Các người đừng tới đây! Thiên Hàn, cứu em với! Cầu xin anh cứu em! Cứu em…”

Giọng nói của Nhan Vũ Trúc nghe cực kỳ đau đớn và thảm thiết, cô ta không ngừng gọi tên Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, cứu em với… Thiên Hàn…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK