Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 256

“Chị đại, cuối cùng em cũng trở thành người phụ nữ của tôi.”

“Đàn anh Hách…”

Giọng nói dịu dàng của Nhan Bích Loan vang lên dưới thân của Hách Trung Văn. Cơ thể anh ta cứng đờ, còn thật sự tưởng rằng tai mình bị hỏng.

Chị đại vẫn luôn gọi anh ta là Hách béo, sao bỗng nhiên gọi mình là đàn anh Hách nhỉ?

Hơn nữa, giọng nói này cũng không giống của chị đại lắm!

Hách Trung Văn cụp mắt, ánh nhìn của anh ta cứng đờ lướt qua trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Bích Loan. Khi nhìn rõ gương mặt của cô ta, trong đầu có anh ta đột ngột nổ ầm, chân dùng sức, không hề khách khí đạp thẳng Nhan Bích Loan xuống giường.

Chết tiệt!

Hách Trung Văn tức giận muốn chửi tục. Anh ta muốn ân ân ái ái với chị đại yêu dấu nhất của mình. Người phụ nữ này chui từ đâu ra vậy?

“Cô là ai? Tại sao lại ở trên giường tôi!”

Ánh mắt Hách Trung Văn âm trầm tới mức gần như đã đóng băng: “Ai kêu cô giả làm chị đại hả!”

“Đàn anh Hách, em là Bích Loan đây…”

Sau trận mây mưa lại bị Hách Trung Văn đạp một cước xuống giường, Nhan Bích Loan đã đủ ấm ức lắm rồi. Bây giờ anh ta còn chẳng nhớ rõ cô ta là ai, trong lòng cô ta càng buồn bực suy sụp.

Thời đại học cô ta còn từng làm MC mấy chương trình hoạt động cùng anh ta đấy. Sao Hách Trung Văn có thể quên mất cô ta là ai chứ!

“Tôi không cần biết cô là Bích Bích hay Loan Loan gì hết! Cút! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Hách Trung Văn cáu kỉnh khẽ chửi một câu, anh ta đạp mạnh vào tủ đầu giường một cái, nhưng vẫn không thể trút bỏ được bực bội trong lòng. Anh ta hất tay lên, cốc thủy tinh trên tủ đầu giường rơi xuống đất nát vụn. Trong lòng mới hơi thoải mái đôi chút.

“Đàn anh Hách, anh không thể dịu dàng một chút với em được à?” Nhan Bích Loan nhìn Hách Trung Văn đầy đáng thương: “Em đã trở thành người phụ nữ của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với người ta đấy!”

“Chịu trách nhiệm cái con mẹ nhà cô!”

Hách Trung Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Bích Loan đang không mảnh vải che thân: “Cút, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không, gặp lần nào tôi sẽ đánh lần đó!”

Hách Trung Văn không ngốc. Tối qua anh ta say như vậy, nếu không phải người phụ nữ này cố ý lừa gạt, còn dán lên người anh ta thì sao anh ta có thể chạm vào cô ta được chứ!

Chạm vào Nhan Bích Loan đã khiến anh ta đủ ghê tởm rồi, còn muốn chịu trách nhiệm với cô ta ư?

Mẹ kiếp, cô cứ nằm mơ đi!

Hách Trung Văn không chém cô ta làm trăm mảnh là cô ta đã nên tạ ơn trời đất lắm rồi!

Dĩ nhiên là Nhan Bích Loan không cam lòng bị Hách Trung Văn ghét bỏ như vậy. Nhưng nghĩ tới việc mình đã tiêm mũi kích trứng, rất có thể tối qua cô ta đã mang giọt máu của Hách Trung Văn rồi, cô ta không kìm chế được lại cong khóe môi lên.

Ngày tháng còn dài, đợi đến khi cô ta chắc chắn mang thai, dù Hách Trung Văn không cần cô ta, nhưng nhà họ Hách coi trọng danh tiếng như vậy, cũng sẽ ép anh ta chịu trách nhiệm với cô ta thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK