Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 119

Nhan Nhã Tịnh cố gắng rút tay ra nhưng không được. Lưu Thiên Hàn quá khỏe, cô hoàn toàn không thể rút tay lại được.

Tầm mắt dần trở nên rõ ràng, Nhan Nhã Tịnh cũng thấy được người đang ngồi bên giường không phải mấy gã đàn ông ghê tởm kia mà là Lưu Thiên Hàn.

Nhìn thấy anh, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng hoảng sợ.

Anh Lưu chính là người sai ba gã kia hành hạ cô, hiện giờ không thấy bọn họ đâu nhưng cô lại rơi vào tay anh, như thế có tính là vừa ra khỏi hang cọp lại rơi vào miệng sói không?”

Hơn nữa, Lưu Thiên Hàn không chỉ là ông cậu của con cô mà còn là anh Lưu kia, là người chồng cũ của cô.

Đối diện với ánh mắt sợ hãi và đề phòng của Nhan Nhã Tịnh, cảm giác đau đớn đến không thở được trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm rõ ràng. Anh hơi sốt ruột lên tiếng: “Nhan Nhã Tịnh, tối qua tôi…”

“Anh buông tôi ra, buông ra!” Đột nhiên, không biết Nhan Nhã Tịnh lấy sức ở đâu mà giãy ra được khỏi tay Lưu Thiên Hàn. Cô nhanh chóng lùi lại đằng sau, co ro trong góc tường: “Đừng chạm vào tôi! Các người đừng chạm vào tôi!”

“Nhan Nhã Tịnh, đêm qua bọn họ chưa kịp làm gì cả.” Đây là lần đầu tiên Lưu Thiên Hàn kiên nhẫn dỗ dành một người phụ nữ như vậy. Anh nói với cô bằng giọng điệu dịu dàng mà ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy xa lạ: “Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không bao giờ để người khác làm hại em nữa đâu.”

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vô cùng sợ hãi, cô không nghe rõ Lưu Thiên Hàn nói gì, hiện giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Cô muốn chạy trốn, cố muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lưu Thiên Hàn, không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng như tối qua thêm một lần nào nữa.

Phải rồi, lý do lớn nhất khiến Lưu Thiên Hàn ghét cô như vậy là vì cô đã lấy 3 tỷ của anh. Giờ cô trả tiền cho Lưu Thiên Hàn thì có lẽ sau này anh sẽ không giày vò cô như vậy nữa.

Nhan Nhã Tịnh liếc mắt nhìn túi xách của mình ở trên tủ bên cạnh đầu giường, run rẩy vươn tay lấy rồi rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví ra.

Tay cô run run đưa chiếc thẻ đến trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, trong này có sáu mươi triệu, anh cầm tạm trước đi. Tôi biết năm năm trước tôi không nên cầm tiền của anh. Tôi sẽ nghĩ cách để trả lại, xin anh tha cho tôi được không?”

Cô thật sự rất sợ anh, không phải sợ chết mà chỉ sợ hai đứa trẻ bơ vơ, không có mẹ chăm sóc.

Con không mẹ như cây không rễ, Nhan Nhã Tịnh không muốn con mình trở thành trẻ mồ côi.

Nếu người khác muốn hủy hoại cô thì cô còn có thể nghĩ cách để đấu tranh, nhưng thực lực của Lưu Thiên Hàn quá lớn. Ở cái đất Vân Hải này, anh một tay che trời. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối như thế, cho dù Nhan Nhã Tịnh cô có tính toán khôn khéo đến đâu cũng sẽ thất bại thảm hại.

Cô chỉ có thể hy vọng Lưu Thiên Hàn động lòng thương xót mà tha cho cô.

Đôi mắt đen như mực của Lưu Thiên Hàn ngập tràn đau đớn. Anh nhìn chiếc thẻ trong bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Nhan Nhã Tịnh, trái tim cũng bắt đầu đau theo.

Không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại cầu xin anh tha cho cô!

Cô phải sợ anh đến mức nào thì mới làm như thế!

Lưu Thiên Hàn không có thói quen giải thích với người khác, anh chỉ đành tiến đến mạnh mẽ ôm cô vào lòng: “Nhan Nhã Tịnh, hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi.”

Hiểu lầm?

Nhan Nhã Tịnh ngẩng lên nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ hoang mang, không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Tối qua suýt nữa cô bị người ta cưỡng bức rồi phanh thây. Bây giờ Lưu Thiên Hàn chỉ nói một câu hiểu lầm là tất cả đều kết thúc ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK