Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 223

Mặc dù Lưu Thiên Hàn rất muốn lợi dụng lúc người ta gặp nạn, nhưng lý trí nói cho anh biết, nếu không muốn Nhan Nhã Tịnh ghét mình đến chết, tối nay anh nhất định phải thủ thân như ngọc.

“Tôi không quậy!”

Nhan Nhã Tịnh không vui phản bác lại: “Tôi muốn mặc váy cho nương tử của tôi. Liên quan quái gì đến anh!”

Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đen thui: “Không được nói bậy!”

Bình thường Nhan Nhã Tịnh hầu như không bao giờ nói bậy, nhưng vì cô đã say mèm rồi, trong tình huống cấp bách, cô mới có thể nói ra mấy câuthiếu văn hóa như vậy.

Thường ngày Nhan Nhã Tịnh rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng khi cô say rượu thì dù là ông trời cô cũng không sợ.

Cô vung một tay lên, hất bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn đang nắm lấy cổ tay của mình ra: “Tôi bảo này, lão già Pháp Hải kia, đầu ông bị thủng đấy à? Tôi với nương tử tôi đang tình tính tang. Ai mượn ông lo chuyện bao đồng!”

Nhan Nhã Tịnh kéo mạnh cổ áo của Lưu Thiên Hàn: “Cút, cút, cút! Đừng làm lỡ dở việc tôi ôm ấp nương tử tôi!”

Nhan Nhã Tịnh vừa nói vừa co người lại, lập tức áp vào ngực Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn dở khóc dở cười, cô gái này vừa gọi anh là lão già cơ à?

Anh già đến vậy sao?

Cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng vật vã chịu đựng được đến khu chung cư của Nhan Nhã Tịnh, anh gần như vác cô lên lầu.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã được Tô Thu Quỳnh dỗ ngủ, Lưu Thiên Hàn vác Nhan Nhã Tịnh đến thẳng phòng của cô.

Nhan Nhã Tịnh ngã chổng vó trên chiếc giường lớn mềm mại, cô ôm lấy một bên gối rồi kéo chặt lấy nó vào lòng.

“Nương tử ơi, chúng ta ngủ thôi, đi ngủ nhé… ngủ để sinh em bé…”

Lưu Thiên Hàn duỗi tay ra, anh muốn thay bộ váy dạ hội trên người Nhan Nhã Tịnh ra. Váy được thiết kế ôm sát cơ thể, cô mặc nó đi ngủ thì chắc chắn rất khó chịu.

Tay anh còn chưa chạm vào người của Nhan Nhã Tịnh thì đã bị cô đẩy ra.

Cô trợn tròn mắt, ôm chặt chiếc gối trong ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lưu Thiên Hàn: “Yêu nghiệt phương nào? Ta cho ngươi biết, nương tử của ta là của ta, ngươi đừng hòng giành nương tử với ta!”

Nhan Nhã Tịnh dán sát mặt vào gối, nhắm mắt lại, dáng vẻ rất say mê.

Bàn tay của Lưu Thiên Hàn cứng ngắc giữa không trung. Vừa rồi cô còn quấn quýt lấy anh không buông, luôn mở miệng gọi anh là nương tử. Hiện giờ chỉ vì một cái gối mà cô đã xem anh là yêu nghiệt luôn rồi. Tại sao anh lại có cảm giác bản thân đã thất sủng thế?

Lưu Thiên Hàn biết tranh giành tình cảm với một cái gối là rất ấu trĩ, nhưng anh không chịu nổi việc ở trong mắt Nhan Nhã Tịnh, anh còn thua một cái gối.

Lưu Thiên Hàn nhíu đôi mày kiêu ngạo, anh vươn tay lập tức túm được cái gối ở trong lòng Nhan Nhã Tịnh.

“Nương tử! Nàng đâu rồi? Ta tới cứu nàng đây!”

Nhan Nhã Tịnh bò xuống khỏi giường rồi nhào lên người Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn tưởng rằng lấy gối của cô thì cô sẽ khóc lóc om sòm với mình. Ai ngờ một giây sau, cô lại chui vào ngực anh tựa như một chú mèo nhỏ.

“Nương tử, nàng lại biến hình rồi! Nương tử, nàng nghịch ngợm quá đấy nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK