Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 103

Vương Đô vừa nói vừa chu miệng, sáp đến gần khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh.

“Cút ngay!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ghê tởm, cô đột nhiên rút một bàn tay, dùng hết sức bình sinh tát một nhát thật mạnh lên mặt Vương Đô.

“Ối!”

Vương Đô không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại đánh mình, tuy rằng gã tiếc thương cho gương mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thành này của Nhan Nhã Tịnh, nhưng dù sao gã cũng là một tên tính tình thô bạo, bị chọc giận hết lần này đến lần khác như vậy làm sao nhịn nổi?

“Con đàn bà thối, mày đừng có mà không biết điều! Hổ không gầm mày còn tưởng bọn tao là con cừa non thật đấy à!”

Vương Đô nói xong liền tát Nhan Nhã Tịnh một cái thật mạnh, đánh đến mức tai cô ù cả lên.

Nhan Nhã Tịnh lau vết máu trên khóe môi, cô không màng tất cả, nắm một cái ghế đập lên người Vương Đô.

Bá Triển và Trương Tùng thấy Nhan Nhã Tịnh còn dám phản kháng, cũng chạy tới giúp Vương Đô. Không biết là ai đạp trúng bụng Nhan Nhã Tịnh, khiến cô đứng không vững ngã xuống đất.

Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt là Nhan Nhã Tịnh lại đau bụng, ăn thêm một đạp kia, phải nói là đau như bị khoét bụng.

Nhan Nhã Tịnh hít một hơi, cô muốn bò dậy, nhưng chậm chạp một hồi lâu mà cơn đau kia chỉ có tăng chứ không giảm, cô không đứng dậy nổi nữa.

Vương Đô thấy Nhan Nhã Tịnh chật vật nằm dưới đất, hơn nửa ngày không đứng lên nổi, lập tức cười đến khoái chí.

Gã ta nhìn Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống, đột nhiên đạp lên ngực cô: “Con đàn bà thối, ai bảo mày láo! Cho mày láo này! Xem đêm nay tao đưa mày xuống địa ngục như thế nào!”

Nhan Nhã Tịnh đau đến không thở nổi, bụng cũng ngày càng đau dữ dội. Máu kinh tràn ra giống như sắp xảy ra chuyện chẳng lành, khiến cả người cô mềm như bông không còn chút sức lực.

Lúc cô đang đỡ góc bàn định đứng lên thì bỗng cảm thấy trên người đau đớn, Vương Đô đã kéo cô vào lòng gã ta.

“Con đàn bà chết tiệt, kêu tao cút đúng không? Hừ, lát nữa mày phải van xin tao đấy!”

Van xin con mẹ mày!

Nhan Nhã Tịnh tức giận đến mức muốn chửi tục.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy.

Nói đến cũng thật buồn cười, lần trước cô trải qua tuyệt vọng như vậy là do ba ruột và người chị cùng cha khác mẹ ban tặng. Còn lần này, lại là do người đàn ông làm mình động lòng ban tặng.

Cô sẽ không rung động nữa, không bao giờ rung động vì anh nữa!

Cô không đê tiện đến mức đó, hai tay dâng lên một trái tim nguyên vẹn, lại bị người ta giẫm đạp!

Cũng không biết Nhan Nhã Tịnh lấy được sức lực từ đâu, cô cắn lên vai Vương Đô, làm gã đau đến thét chói tai. Cô nhân lúc gã ta đau đớn vội vàng đẩy gã ra, từ dưới đất bò lên.

Đây là lần đầu Nhan Nhã Tịnh một mình đối phó với ba tên đàn ông cường tráng, cô không quan tâm được gì nữa, quơ được thứ gì là cứ ném hết lên người họ.

“Con đàn bà chết tiệt, mày muốn chết có phải không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK