Beta: Tinh Niệm
Tô Yên vừa ăn vừa nhìn Cesar.
Đợi cô ăn no, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cesaer tính toán mang tiểu giống cái của hắn lên đường.
Nhưng thân thể của cô yếu ớt, phơi nắng một lúc liền mệt không chịu được.
Tiểu giống cái nhà mình thân thể rất yếu.
Hắn muốn mang cô đi đến thị trấn lớn hơn để xem bệnh.
Nghĩ như vậy.
Hắn đút cô uống một chút nước.
Thừa dịp bây giờ vẫn chưa đến thời gian giữa trưa nóng nực nhất, một người một thú lên đường.
Bạch hùng ôm Tô Yên.
Chăm sóc tiểu giống cái, cẩn thận đặt cô ngồi lên bụng mình.
Cesar một tay ôm Tô Yên.
Tránh cho cô ngã xuống.
Bạch hùng thân thể cao lớn, vừa vặn che nắng cho Tô Yên.
Ánh nắng đều bị hắn cản lại, cho nên Tô Yên rất có tinh thần.
Hơn nữa trên người bạch hùng rất mát mẻ.
Thế cho nên đã trôi qua hai giờ, Tô Yên nhìn qua vẫn rất tốt.
Thỉnh thoảng sẽ nói chuyện cùng Cesar.
Thuận tiện lấy hoa quả từ một chiếc lá sen đút cho Cesar ăn.
Hai người đi đường rất hài hòa.
Cho đến khi Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng
"Ký chủ, đi về phía trước 300 mét sẽ có một cái hồ."
Tô Yên sửng sốt
"Hả?"
Tiểu Hoa có chút sốt ruột
"Ký chủ, nhanh lên. Bỏ lỡ thời gian liền không tốt."
Tô Yên vừa nghe liền ngẩng đầu
"Cesar, chúng ta đi về cái hồ trước mặt đi."
Cesar dừng lại, khó hiểu
" Tại sao em biết phía trước có hồ?"
Bọn họ đang ở trong rừng cây, đi rất lâu rồi mà vẫn không thấy suối nước.
Hắn đang chuẩn bị tìm nước uống cho tiểu giống cái.
Không nghĩ tới tiểu giống cái không nhìn đường, thế nhưng vẫn biết trước mặt có hồ.
Tô Yên nói
"Chúng ta đi về phía trước xem."
Cesar ôm Tô Yên.
Đi về phía bên phải.
Mới vừa đi không bao xa.
Lỗ tai cesar giật giật.
Thân là thú nhân, thị lực và thính lực đều cao hơn vài lần so với Tô Yên.
Thế nên nó có thể nhìn thấy ở phía xa thấy được phong cảnh bên hồ.
Còn truyền đến âm thanh ân ân a a ái muội.
Hồi trước, Cesar đối với chuyện này đều khinh thường cùng không có cảm xúc gì.
Nhưng lần này không biết làm sao.
Cái tay ôm tiểu giống cái lại căng thẳng.
Sau đó bước chân lớn hơn nữa, đi về phía bên hồ.
Ở khoảng cách còn 10m, Tô Yên cũng ẩn ẩn nghe thấy có âm thanh truyền đến.
Chỉ là cô nhìn không thấy.
Nghe cũng không rõ lắm.
Nhưng mà.... hả?
Tại sao bạch hùng nhà mình lại nóng lên?
Cesar đứng ở chỗ đó, xem rất rõ ràng hình ảnh hai thân thể kia triền miên.
Tiểu Hoa biết mình làm đúng rồi, liền vui vẻ giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ rất to lớn.
Nhìn đi, thân là một cái hệ thống, đây là một cái nhiệm vụ rất trọng đại đó.
Nếu không phải có nó chỉ dẫn, Cesar đại nhân khẳng định trong tương lai sẽ có một đoạn thời gian dài cho rằng lăn giường chính là đắp chăn ngủ thuần khiết cùng với ký chủ.
Cesar đứng ở đằng kia xem gần một tiếng.
Dần dần âm thanh ngừng nghỉ.
Tô Yên đã ăn đến trái cây thứ 8.
Ở trong đầu hệ thống vẫn luôn gọi.
Nhưng cô vẫn luôn không trả lời.
Bởi vì hệ thống thế nhưng muốn cô khen ngợi nó.
Không biết thống tử của mình bắt đầu từ khi nào mà từ một cái hệ thống ngốc bạch ngọt tiến hóa trở thành một hoàng* hệ thống.
*Dâm đãng.
Mỗi khi nó gặp được loại chuyện như thế này đều sẽ hưng phấn muốn khen ngợi.
Đang lúc Tô Yên buồn rầu.
Cesar đứng bắt đầu động.
Gắt gao ôm Tô Yên xoay người đi.
Mà âm thanh dây dưa ái muội phía sau dần dần biến mất sau ngọn núi.
Vốn dĩ Cesar không có ý gì.
Nhưng từ sau khi đứng ở bên hồ gần 1 tiếng đồng hồ.
Bụng của hắn bắt đầu nóng lên.