Beta: Tinh Niệm
Phong Chỉ vừa đi, Tô Yên liền quay đầu nhìn Hoa Vô Khuynh.
Phát hiện hai mắt hắn đỏ bừng đang nhìn mình.
Tính tình của hắn thực giống với thỏ con, động cái liền đau, động cái liền khóc.
Sao hắn có thể sống an ổn đến tận bây giờ chứ?
Tô Yên rất tò mò.
Nhưng mà nàng nghĩ đến lời Phong Chỉ nói về những lời đồn liên quan đến "Hoa Vô Khuynh" trong giang hồ.
Lại ngẩng đầu nhìn Hoa Vô Khuynh.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, từ trong túi móc ra hai viên kẹo.
Đặt vào lòng bàn tay hắn.
Hoa Vô Khuynh hết nhìn viên kẹo lại nhìn sang Tô Yên.
Sau đó nhỏ giọng nói.
"Ta có thể lựa chọn không cần kẹo mà là đi theo nàng có được không?"
Tô Yên không nói chuyện.
Chỉ bóc vỏ một viên kẹo, đưa đến bên môi hắn.
Chờ Hoa Vô Khuynh hé miệng, liền đút kẹo vào.
Tô Yên ra tiếng
"Chàng lựa chọn kẹo, nên không thể đi theo ta."
Nghe xong, hốc mắt của hắn đỏ đến lợi hại.
Tiểu Hoa nhịn không được nói
"Ký chủ, chị học hư."
Còn khi dễ nam chủ đại nhân đơn thuần thiện lương.
Căn cứ vào quan sát của nó trong mấy ngày này, Hoa Vô Khuynh đại nhân chính là ngốc tử.
Tức khắc từ việc không tin tưởng hắn, đảo mắt liền trở nên phá lệ che chở Hoa Vô Khuynh đại nhân.
Dù sao nam chủ đại nhân chính là kẻ ngốc mà.
Hơn nữa hy vọng có thể dưới sự che chở của ký chủ, nam chủ đại nhân sẽ thông minh một chút.
Đương nhiên, đây là một cái nguyện vọng tốt đẹp.
Tô Yên nói
"Nơi đó hắn không thể đi."
"Vì sao?"
"Hắn đi, sẽ thu hút sự chú ý của mọi người."
Tiểu Hoa vừa nghe, cảm thấy có đạo lí
"Có thể thay đổi y phục, dù gì nam chủ đại nhân lớn lên cũng rất giống nữ tử, không, nam chủ đại nhân so với nữ tử còn đẹp hơn, đám nữ tử kia khẳng định tự ti muốn chết."
Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên vừa nghe, còn cảm thấy rất có lí.
Chờ Tô Yên thay y phục, trang điểm giả dạng thành nam nhân xong thì Tô Cổ cũng đã trở lại.
Đương nhiên, trong tay của hắn còn cầm không ít đồ ăn vặt.
Cái gì hồ lô ngào đường, bánh in, hạt dẻ,...
Vừa ăn, vừa đi vào.
Tô Yên nhìn tay hắn đầy thức ăn, sửng sốt một chút
"Đều là em mua?"
Tô Cổ gật gật đầu
"Ân"
"Tiền từ ở đâu ra?"
Tô Cổ nghe lời này trố mắt một cái rồi chớp mắt
"Còn phải trả tiền sao?"
"Không thì sao? Em lấy chúng bằng cách nào?"
"Cứ như vậy mà cầm đi."
Tô Cổ biểu hiện thực bình tĩnh.
Bổ sung một câu
"Bọn họ tự nguyện cho ta, cũng không phải là do ta cướp."
Tô Yên nghe xong đáp
"Nõi rõ ràng một chút."
Sau đó, Tô Cổ liền đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần.
Tô Cổ lần đầu tiên làm người, liền đi nhìn ngắm khắp nơi.
Hắn cứ đi như vậy, liền đi tới một khu chợ.
Sau đó luôn có nữ tử nhét đồ ăn vào ngực hắn.
Trong chốc lát là đường hồ lô, kế tiếp lại là bánh in.
Hắn ăn thấy cũng không tệ lắm, liền ăn một đường quay về đây.
Tô Yên nghe xong gật đầu
"Ân"
Nàng từ trong lồng ngực móc ra một ít bạc vụn đưa cho Tô Cổ.
"Muốn mua đồ, thì phải dùng bạc."
Tô Cổ gật đầu
"Ân"
Hắn chỉ là chưa từng biến thành người, nhưng là nghe nhìn người khác mua đồ vật, hắn đương nhiên biết.
Tô Yên chỉ Hoa Vô Khuynh đang ngoan ngoãn nhắm mắt ở trên giường, nói
"Em trông chừng hắn, ta đi ra ngoài có việc phải làm."
Nàng vừa dứt lời, Tô Cổ liền trở nên không tình nguyện, nhíu mày
"Chẳng lẽ tác dụng chính của ta là trông chừng nam nhân cho chị?"
Tô Cổ cảm thấy quả thực đại tài tiểu dụng.*
* Đại tài tiểu dụng: Tài lớn, dụng nhỏ. Chỉ dùng người tài vào việc nhỏ.
Tô Yên nghe lời này cũng thấy không có gì.
Nhưng cái vị đang nằm trên giường kia nghe thấy câu ấy của Tô Cổ.
Gương mặt phiếm hồng, rất là thẹn thùng.
Lông mi run run, cũng mang theo chút vui mừng.
Hắn thích cách xưng hô này.
Hắn là nam nhân của Yên Yên.