Điện thoại cắt đứt.
Lúc này, thanh âm trợ lý Trương truyền đến.
"Tô tiểu thư, tới rồi."
Xe vững vàng ngừng ở trước cửa cao ốc.
Mà chỉ mấy giây sau Bạc Phong đã từ bên trong đi ra.
Trợ lý Trương xuống xe
"Bạc tổng."
Bạc Phong mặt không biểu tình, nhìn lướt qua trợ lý Trương.
Sau đó, nhìn về phía cô gái ngồi vững vàng trong xe.
Đi lên trước, mở cửa, ngồi lên xe.
Hơi thở lạnh băng đánh úp lại.
Hắn hờ hững liếc liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.
"Tôi nhớ rõ đã nói với cô không cần tới đón."
Tô Yên gật gật đầu
"Em muốn đến."
Bạc Phong lỗ tai giật giật, không hề nhìn cô, mặt không biểu tình lên tiếng
"Ân"
Xem như đã biết.
Chỉ là mấy giờ không thấy mà thôi.
Đã một hai phải chạy đến cửa tập đoàn đón hắn.
Quả nhiên, cô vợ mới rất nhớ hắn.
Thân là chồng của cô, dù thế nào hắn cũng nên thỏa mãn yêu cầu nhỏ này đi.
Chờ đến khi xe tới nhà hàng.
Sắc trời cũng đã chuyển tối.
Bạc Phong bao hẳn một tầng, tiếng dương cầm du dương tràn ra.
Người phục vụ dẫn đường, đi tới bàn cơm duy nhất ở giữa.
Bọn họ vừa ngồi xuống không lâu, từng món ăn tinh xảo được mang lên.
Tô Yên vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, Bạc Phong cũng là người ít nói.
Thế cho bữa tối lần đầu tiên của hai người tiến hành trong trầm mặc liên tục.
Tiểu Hoa cảm thán
"Em lần đầu tiên biết, hoá ra hẹn hò còn có thể tiến hành như vậy đó."
Hai người đều không phải loại hình chủ động nói chuyện, gần một giờ dùng cơm, trừ bỏ khúc dương cầm này, còn có thanh âm dao nĩa va chạm, thì không còn tiếng gì khác.
Nhưng mà nhìn kỹ hai người kia...
Bọn họ dường như đã quen, rất thích ứng.
Một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.
Bên cạnh Tô Yên đặt rượu vang đỏ, một ngụm cô cũng chưa động.
Ánh mắt lại nhịn không được nhìn về hướng rượu vang đỏ.
Cô không uống được rượu.
Nhưng, muốn nếm thử.
Cuối cùng sau khi rối rắm hồi lâu sau.
Duỗi tay, bưng lên chén rượu.
Uống một ngụm.
Hương rượu nho từ đầu lưỡi tùy ý tràn ra.
Nhịn không được lại uống lên mấy ngụm.
Chưa đến chốc lát, một ly rượu vang đỏ đã xuống bụng.
Bạc Phong nhìn cô, mặt không biểu tình
"Thích?"
Một câu dò hỏi cũng làm người cảm thấy lạnh như băng, không hề có nhân khí.
Tô Yên ngồi ở chỗ đó, gương mặt có chút ửng đỏ, lộ ra ý cười nhẹ nhàng
"Ân"
Sau khi đồng ý, cô lại ngồi ở chỗ đó bất động.
Cô chỉ lẳng lặng nhìn Bạc Phong.
Vừa mới bắt đầu, còn không có cái gì.
Nhưng là bị Tô Yên nhìn thật lâu.
Bạc Phong mím môi, nói
"Nhìn cái gì."
Cô cười mi mắt cong cong
"Nhìn anh a."
Thanh âm mềm mại vang lên.
Lỗ tai Bạc Phong không thể ức chế, đỏ lên trong một cái chớp mắt.
Tiểu Hoa:
"Leng keng, nam chủ hảo cảm giá trị thêm 2, trước mặt độ hảo cảm là 24."
Tô Yên mờ mịt nhìn bốn phía một vòng.
Trời tối, nên trở về ngủ rồi.
Nghĩ như vậy, cô liền đứng lên, kết quả, lảo đảo một cái, lại ngã trở về trên ghế dựa.
Tiểu Hoa run rẩy ra tiếng
"Ách, ký chủ? Chị sẽ không phải vừa uống hai ngụm rượu vang đỏ đã say đi??"
Đáng tiếc, lúc này ký chủ đã say mèm, không có cách nào trả lời nó.
Tô Yên mơ màng, thanh âm mềm mại
"Đi không được."
Cô nhìn Bạc Phong sau ánh nến, ngữ điệu còn có chút ủy khuất.
Bạc Phong hừ lạnh một tiếng.
Nhấp môi không nói gì.
Đây là muốn hắn ôm đi?
Quả nhiên, cậy sủng mà kiêu.
Chẳng qua mình chỉ cùng cô ăn một bữa cơm, liền càng ngày càng không kiêng nể gì làm nũng.
Ai biểu, hắn là chồng của cô cơ chứ.
***
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 12
Tiểu Hoa:
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ bay lên 2, trước mặt giá trị hảo cảm 26."
Thanh âm rơi xuống, Bạc Phong đã muốn chạy tới bên người Tô Yên.
Duỗi tay, kéo người lên
"Tự mình đi."
Vừa dứt lời, cái người kia đứng lên, lại ghé vào trong lòng hắn.
Đầu chống ở ngực hắn, thanh âm mềm mại
"Đi không được."
Bạc Phong nhấp môi, chặn ngang ôm người lên.
"Không có lần sau."
Giọng điệu lạnh như bang. Nói xong, ôm người đi ra ngoài.
Tô Yên ngã vào trong lòng hắn, quơ quơ cẳng chân, thấy được sườn mặt hắn góc cạnh rõ ràng.
Cô nhận ra hắn.
Là Bạc Phong.
Cô duỗi tay, ôm cổ hắn, thò lại gần.
Môi đỏ non mềm dán ở chỗ cằm hắn.
Cắn một chút.
Bạc Phong thân thể cứng đờ.
Cúi đầu mắt nhìn người trong lòng.
Yết hầu lăn lộn
"Chỗ nào học được chuyện không đứng đắn rồi?."
Tô Yên nhắm mắt lại, đầu gác ở trên cổ hắn.
Liếm một chút, lại cắn một chút.
"Thích như vậy."
Thanh âm cô vừa dứt, lỗ tai Bạc Phong đỏ như có thể ra máu.
Vừa tức vừa buồn cười.
Oán hận nhìn chằm chằm cô gái đang ngã vào trong lòng hắn làm nũng.
Lại câu dẫn hắn rồi.
Trước nay còn chưa thấy qua nữ nhân nào không e lệ như vậy.
Quả nhiên càng ngày càng không kiêng nể gì.
Tô Yên bên này, sau khi vừa cắn hai miếng, bắt đầu mệt rã rời muốn ngủ.
"Muốn ngủ."
Cô lầm bầm lầu bầu ra tiếng.
Bạc Phong nghe xong lời này, càng tức giận.
Trong chốc lát như vậy cũng không chờ được??
Đặc biệt là bên cạnh còn đứng giám đốc nhà hàng này.
Hắn rẽ chân, không đi ra bên ngoài.
Ngược lại đi vào thang máy, trực tiếp lên lầu mười một.
Trước khi thang máy đóng cửa, thanh âm lạnh băng phun ra hai chữ
"Chuẩn bị phòng."
Giám đốc vội vàng rời đi.
Chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, chỉ còn hắn cùng người trong lòng ngực này.
Thanh âm hắn lành lạnh
"Tuy rằng tôi là chồng của cô, nhưng đây là ở bên ngoài. Về sau không được phép làm loại hành vi này."
Tô Yên mơ mơ màng màng, làm sao biết hắn nói cái gì.
"Ưm ···"
Rầm rì vài tiếng.
Ôm cổ hắn không nói chuyện.
Ra khỏi thang máy.
Cầm thẻ từ tìm được phòng, mở cửa.
Ôm cô đi vào.
Vừa đi vào, Tô Yên liền bị đặt ở trên giường lớn.
Nhưng mà, cô vẫn luôn ôm cổ Bạc Phong không buông tay.
Mặt hắn lạnh như băng, mang theo tức giận nhìn cô một cái.
"Ngày hôm qua tôi bạc đãi cô? Vội vàng như vậy?."
Nói xong, duỗi tay cởi quần áo.
Từng cái hôn rơi xuống.
Không khí nháy mắt liền trở nên ái muội.
Nguyên bản thanh âm Tô Yên rầm rì, cũng thay đổi hương vị.
Cô nửa tỉnh nửa say.
Mở to mắt, phát hiện không biết từ khi nào, hai người đã cởi hết quần áo dây dưa cùng nhau rồi.
Đẫy đà trước ngực bị người nắm, chặt chẽ dán sát ở bên nhau.
Cô nhịn không được hừ ra tiếng.
Bạc Phong dừng một chút, sau đó hôn càng thêm hung mãnh.
Xúc cảm non mềm tinh tế, thân thể hoàn mỹ phù hợp, làm cơ thể hắn ngo ngoe rục rịch càng thêm điên cuồng.
Hắn nhịn không được mắng một tiếng
"Đáng chết."
Nữ nhân này chính là câu dẫn hắn.
Tiểu Hoa yên lặng che chắn ngũ quan của mình.
Giá trị hảo cảm của nam chủ vẫn đang không ngừng bay lên.
Một buổi tối phiên vân phúc vũ.
Ái muội cùng rên rỉ dây dưa.
Cho đến khi ngừng lại, giá trị hảo cảm đã đến 35.
Tô Yên sớm đã mệt đến ngủ.
Người nào đó thoả mãn, hôn một cái người trong lòng ngực.
Thanh âm trầm thấp
"Vừa lòng chưa?"
Nói xong, trừng mắt cái người đã ngủ kia, ôm người vào trong.
Cùng yên giấc.
Tô Yên tỉnh lại, là bởi vì bị nghẹn tỉnh.
Mở to mắt, người nào đó còn đang ngủ, nhưng mà hai cánh tay như là thép, gắt gao giam cầm cô.