Hắn dẫm lên cái thang bò lên trên thùng đựng hàng.
Tô Yên bị quăng ngã, tất cả mọi người đều nhìn lại đây.
Diệp Lương nhíu mày, kéo cô lên.
"Sao lại yếu như thế?"
Tô Yên cũng cúi đầu nhìn nhìn chính mình.
Dựa theo đạo lý, cô đã tăng thêm rất nhiều điểm ở giá trị thể lực, cao hơn giá trị bình quân của người bình thường.
Như thế nào..., ngẩng đầu nhìn Diệp Lương một cái, lại đến tên đàn ông kia.
Thể năng của bọn họ hình như cao hơn cô rất nhiều lần.
Cúi đầu, vỗ vỗ bụi đất trên người.
Ra tiếng
"Không biết"
Diệp Lương nhìn cô gái lẳng lặng cúi đầu vỗ bụi bẩn.
Thực an tĩnh, thực nhu nhược, không giống giả vờ, cô chính là một người thực trầm mặc như vậy.
Như thế không quá giống với trong lời đồn.
Nghĩ tới đây, Diệp Lương lại móc ra một cái súng lục màu đen, nhét đạn vào.
Tổng cộng có năm viên đạn.
Sau đó, đưa cây súng này cho Tô Yên.
Đạm mạc ra tiếng
"Đây không phải thế giới văn minh trước kia, không chỉ có tang thi ăn thịt người, mà càng nhiều hơn là con người độc ác, nham hiểm, không có biện pháp bảo hộ bản thân, thì sẽ không sống sót được đâu."
Tô Yên nhìn Diệp Lương, cả nửa ngày sau ra tiếng
"Cảm ơn"
Duỗi tay, tiếp nhận khẩu súng kia.
Sau đó, cô dẫm lên cái thang từng bước một đi lên.
Thùng đựng hàng có rất nhiều người, người già, phụ nữ, trẻ con, đàn ông, đủ mọi loại người, ngư long hỗn tạp.
Tất cả mọi người đều tự làm chuyện của mình, đối với sự xuất hiện của Tô Yên, cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái.
Cô tìm một vị trí trong góc, ngồi xuống.
Ngồi ở chỗ đó xuyên thấu qua cửa thùng đựng hàng nhìn về ra bầu trời bên ngoài.
Ánh nắng chiều vàng cam chiếu đến từ phía tây, tựa như mộng ảo cực kỳ xinh đẹp.
Tô Yên cúi đầu.
Sợi tóc che khuất gương mặt cô.
Trong đầu, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, chị sắp tiếp thu ký ức."
"Ân"
Cô lên tiếng.
Sau đó, trong óc một trận đau đớn.
Vô số ký ức vọt tới.
Đây là một quyển sách tên là 《 mạt thế nữ vương 》
Vừa nghe tên liền biết là một quyển truyện về đại nữ chủ.
Đại nữ chủ là gì?
Chính là nữ chủ đánh đánh giết giết một đường đi đến cuối cùng, nam chủ chỉ là phụ trợ, ngẫu nhiên lộ bộ mặt thật xinh đẹp như hoa một chút.
Trong quyển truyện này nữ chủ là Diệp Lương.
Trước thời mạt thế là bộ đội đặc chủng của Z quốc.
Cho đến một ngày, một loại virus biến dị thổi quét thế giới, trúng loại virus này con người sẽ biến dị, móng tay dài màu đen, trên người phát ra tanh tưởi, hai mắt đỏ tươi,không có cảm giác đau, không có ý thức, sức lực trở nên mạnh mẽ, phải hai đến ba người đàn ông mới áp chế được.
Không chỉ như thế, nó sẽ đuổi giết, ăn thịt người, một khi bị thương, sẽ lập tức cảm nhiễm virus, hoặc là chết, hoặc là cũng sẽ biến thành như vậy.
Người như vậy não đã chết, không ý thức, không đau đớn, cho nên còn có một tên gọi khác, là tang thi.
Bởi vì không có thuốc chữa, virus thổi quét một cách nhanh chóng, thế giới Văn Minh sụp đổ, cơ hồ đều bị tang thi diệt sạch.
Trời không tuyệt đường người, nhân loại cũng có tiến hóa, có người thức tỉnh dị năng, có thể đối phó với tang thi này.
Có rất nhiều người thân thể biến dị có lực lượng cường đại, còn có rất nhiều loại biến dị khác nhau.
Có người dị năng là hỏa, thủy, mộc....
Mà nữ chủ Diệp Lương dị năng là lôi điện.
Thế giới Văn Minh sụp xuống, trật tự mới lại lần nữa thành lập.
Trước hết thành lập căn cứ, gọi là căn cứ Văn Minh.
Mục đích là muốn hoàn toàn diệt trừ tang thi.
Diệp Lương một đường đi đến căn cứ Văn Minh, một đường kết bạn với người khác, cho đến căn cứ Văn Minh.