Tiếp đó, toàn bộ người trong phòng đều ồn ào, "Đồng ý, đồng ý!"
"Đồng ý đi."
"Đồng ý đi, cậu nhìn nam sinh kia mặc cả cây hồng, tôi cũng ngượng ngùng thay hắn ta a, ha ha ha ha."
Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi từ chối."
Ba chữ dứt khoát lưu loát, ngay cả lý do cũng lười nói.
Lời nói vừa rơi xuống, toàn trường im lặng.
Nam sinh kia sắc mặt đỏ bừng.
Môi run rẩy, "Anh, anh thật sự rất thích em."
Tô Yên nghiêm túc nghe hắn ta nói hết.
Cho đến khi hắn nói xong, người trong lớp đều đang xem phản ứng của cô.
Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, "Tôi có thể đi chưa?"
Nam sinh vừa tỏ tình kia, bị làm cho sắc mặt càng đỏ.
Cắn răng một cái, cũng không biết là xuất phát từ thẹn quá thành giận hay là tâm trạng gì,"Tô Yên, mọi người đều nói cô là người phụ nữ ham hư vinh, chỉ làm bạn với những người giàu có, cô từ chối tôi có phải vì tôi nghèo, không thể đưa đón cô bằng xe thể thao mỗi ngày?!"
Giọng nói của nam sinh có chút vô cùng đau đớn.
Lời vừa ra khỏi miệng, toàn trường lại lần nữa kinh hô.
Vốn dĩ, việc này xem như chuyện mọi người muốn biết nhất.
Sinh viên đại học X, trên cơ bản đều biết.
Tô Yên vừa vào học không bao lâu, mỗi ngày đều có xe thể thao đón đưa.
Hơn nữa theo tin nóng, người lái xe kia lại là một anh đẹp trai.
Thậm chí còn có người chụp được, Tô Yên không kiêng dè ôm hôn người kia ngoài cổng trường.
Hoàn toàn không có chút hình tượng nào của hoa hậu giảng đường thanh thuần.
Còn chưa hết, không bao lâu, đã đổi thành xe (BMW) tới đón đưa, hơn nữa người tới đón là một người khác.
Tin tức vừa xuất hiện, chuyện Tô Yên dựa vào sắc đẹp đi làm tình nhân, bị truyền mọi người đều biết.
Đương nhiên, chỉ là lan truyền, con thật hay giả, cũng không ai quan tâm.
Cho đến hôm nay, đột nhiên có người hỏi, việc này xem như nói ra tiếng lòng của quần chúng ăn dưa.
Tô Yên bị hỏi hơi sửng sốt, sau đó lên tiếng: "Cậu không có tiền?"
Một câu bất thình lình, đột nhiên cắm vào trái tim yếu ớt của nam sinh kia.
Sắc mặt càng đỏ hơn.
Nam sinh kia lập tức đứng dậy, giống như bị sỉ nhục, "Tôi không có tiền thì sao? Không có tiền nên bị cô chê cười?"
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, "Nếu cậu cảm thấy tiền rất quan trọng, vậy nên kiếm tiền, mà không phải lấy bộ dáng chột dạ, giương nanh múa vuốt trước mặt tôi."
Cô nói nghiêm túc, ngữ khí nhàn nhạt.
Ngược lại là càng kích thích nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Thật lâu sau, nam sinh kia một tay ném bó hoa xuống đất, "Tôi không nghĩ tới, cô là người phụ nữ hám tiền như vậy. Vì tiền, có thể ở bên cạnh bất cứ người nam nhân nào."
Tiểu Hoa lặng lẽ lên tiếng, "Hừ, đồ rác rưởi."
Tô Yên nhìn thoáng qua kia bó hoa bị ném xuống rồi nhìn lại nam sinh kia.
Giọng nói mềm mại, vẫn là ngữ khí kia, "Tôi cũng không nghĩ tới, cậu là một người đàn ông bị từ chối mà thẹn quá thành giận."
Khi nói, cô dừng một chút giống như nhớ tới điều gì, "Còn có, tôi không vì tiền mà ở bên cạnh bất cứ người đàn ông nào, tôi chỉ ở bên cạnh một người."
Cô nói lời này, cũng không phải khoe điều gì, chỉ là đơn thuần sửa đúng.
Nhưng mà hình như... người đàn ông này, nhìn qua không để ý cô sửa đúng, mà khinh thường nhìn cô.
Lúc này, cửa phòng học truyền tới tiếng nói,"Tổng giám đốc Khương, đại học X chính là đại học tốt bậc nhất, với mục đích bồi dưỡng người tài giỏi cho quốc gia, có tổng giám đốc Khương giúp đỡ, tin tưởng chúng ta có thể tiến thêm một bước trong giáo dục."