Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tinh Niệm



Hoắc Từ không nói một lời, đi xuống tầng dưới tìm kiếm khắp nơi.



Nếu không có người tới, vậy không khả năng biến mất được.



Chẳng lẽ là cô đã khôi phục lại, hóa thành người rồi rời đi?



Nghĩ như vậy, trong mắt Hoắc Từ hiện lên cái gì đó.



Chẳng lẽ đi trường học tìm hắn??



Hoắc Từ tông cửa xông ra.



Kết quả, mới vừa vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Tô Cổ.



Trong tay Tô Cổ bưng một chén sứ Thanh Hoa, bên trong có một con cá vàng nhỏ.



Tô Cổ mặt vô biểu tình xuất hiện ở trước mặt Hoắc Từ.



Hoắc Từ sửng sốt.



Tô Cổ mở miệng



"Chị của tôi tìm cậu."



Nói đoạn, liền đưa chén sứ tới trước mặt Hoắc Từ.



Hoắc Từ nhìn cá vàng nhỏ đang ở trong chén bơi đến vui vẻ, dần dần nhẹ nhàng thở ra.



Nhận lấy chén lớn kia.



"Ân"



Hắn lên tiếng.



Cầm chén sứ ở trong tay, tâm Hoắc Từ mới dần dần thả lỏng.



Thuận miệng hỏi một câu



"Cậu cũng là cẩm lý?"



"Không phải"



Nói xong, Tô Cổ rời đi luôn.



Chờ hắn rời đi một hồi lâu, Hoắc Từ mới phản ứng lại.



Hoắc Từ nhìn tiểu cẩm lý lại nhìn nhìn phía Tô Cổ.



Không phải chị em ruột?



Chủng tộc bất đồng?



Vừa nghĩ, vừa ôm chén đi trở về biệt thự.



Lúc sau, sợ Tô Yên lại xảy ra chuyện gì, Hoắc Từ liền nghỉ học luôn.



Trực tiếp ở nhà, nhìn chằm chằm bể cá.



Thời gian một chút qua đi.



Mặt trời xuống núi, sắc trời đen nhánh.



Cho đến khi Tiểu Hoa thông báo



"Ký chủ, sắp qua 24 giờ, sau một phút nữa chị sẽ khôi phục hình người."



Tô Yên nhìn về phía Hoắc Từ.



[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]



Hoắc Từ căn bản không có cảm thấy mình ở chỗ này nhìn chằm chằm vào bể cá từ chiều đến đêm là hành vi biến thái đến nhường nào.



Hắn như cũ nhìn Tô Yên, thường thường hỏi chút vấn đề.



Nói nói, hắn như là nghĩ tới cái gì



"Tô Cổ kia, hai người không phải chị em ruột?"



Hắn giống như vô tình hỏi một câu.



Tô Yên



"Không phải."



"Thanh mai trúc mã?"



"Không phải."



"Ngẫu nhiên gặp nhau?"



"Xem như vậy."



Tô Yên nói thêm



"Hắn đã từng đã cứu anh."



Hoắc Từ nghe thấy cái này, lòng ghen tuông đang dâng tràn liền khựng lại.



Mày nhíu một chút.



"Khi nào?"



"Thật lâu lúc trước."



Vốn là đang nói Tô Cổ, bỗng nhiên lực chú ý của Hoắc Từ chuyển hướng Tô Yên



"Em thật lâu lúc trước đã gặp anh?"



"Ân"



"Là nhất kiến chung tình với anh, thấy sắc nảy lòng tham, cho nên cố ý chạy đến đây, còn không mặc quần áo dụ hoặc anh?"



Tô Yên trầm mặc.



Ngay khi Hoắc Từ đang chuẩn bị muốn tiếp tục ép hỏi.



Bỗng nhiên, phịch một tiếng.



Hoắc Từ bị vật nặng đè lên, hắn vốn đang ngồi ở trêи giường, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đè ở trêи giường.



Hắn sửng sốt một chút, nhìn kỹ.



Da thịt mềm mại trắng nõn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt như là sao trời, còn có mái tóc màu rong biển.



Hắn nói



"Em khôi phục hình người?"



Vừa hỏi vừa muốn ôm cô lên.



Nhưng vừa mới chạm vào, Hoắc Từ liền cứng đờ người.



Xúc cảm này······ không giống như là mặc quần áo.



Đang nghĩ ngợi tới đây, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng quản gia



"Thiếu gia"



Hoắc Từ lập tức duỗi tay nắm lấy chăn bên cạnh, bao toàn bộ người Tô Yên.



Tóc Tô Yên còn ướt, tí tách, nước nhỏ giọt xuống đệm.



Hoắc Từ nhíu mày



"Làm sao vậy?"



Quản gia mở miệng



"Tô Yên tiểu thư vẫn chưa trở về, có cần phái người đi ra ngoài tìm một chút hay không?"



"Không cần. Cô ấy ở chỗ tôi."



Quản gia vừa nghe, trầm mặc.



Tô Yên là một cô gái tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK