Sau đó, thu hồi móng tay lại.
Tô Yên tự nhiên là không thấy chuyện phát sinh phía sau mình.
Mà mọi người cũng đều bởi vì con tang thi kia mà hoảng loạn tay chân, hiếm có người chú ý đến bên này.
Ngoại trừ hai người.
Một là Túc Thiên, vốn đã có hứng thú cùng tò mò với Tô Đường.
Một người khác là Tần Cầm, hận Tô Yên đến cắn răng.
Túc Thiên phản ứng bình bình đạm đạm, mày cũng chỉ nhíu một chút, bộ dáng hiểu rõ.
Trên mặt có ý cười, không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Trái lại, Tần Cầm khi xem đến Tô Đường chợt biến dài móng tay, lập tức cả người cứng lại.
Sau đó, trong đầu hiện lên hành động quái dị của Tô Đường ngày thường.
Trách không được.
Trách không được hắn luôn để tay ở trong túi.
Trách không được hắn không cần ăn cơm, hành vi có chút chậm chạp, trong miệng luôn sẽ phát ra thanh âm huyên thuyên.
Thế nhưng, thế nhưng là tang thi??
Một con tang thi có thể suy nghĩ, có thể khống chế chính mình??!
Trời ạ.
Tin tức này nếu như truyền ra, chỉ sợ toàn bộ thế giới sẽ lại lần nữa oanh động.
Ánh mắt của cô ta dao động từ trên người Tô Đường lại dao động tới Tô Yên.
Nhìn hai người bọn họ bộ dáng thân mật.
Tên Tô Đường này, rất để ý Tô Yên.
Lại qua hai ngày, sẽ đến căn cứ Văn Minh.
Mà dẫn đầu căn cứ là Tần Dương.
Cô ta chưa từng nhắc qua với bất cứ ai, Tần Dương là anh họ cô ta.
Tuy rằng ở mạt thế, quan hệ thân thích bà con xa này sẽ có thể bị xem nhẹ.
Nhưng mà..., nếu đem chuyện này nói cho hắn.
Có lẽ, sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đây.
Tần Cầm cúi thấp đầu.
Nhìn Diệp Lương từ trong xe đi xuống, một câu cũng không nói, chỉ nhìn khắp nơi.
Từ khi Tô Yên gia nhập, Tần Cầm cảm giác rõ ràng, Diệp Lương đang xa cách cô ta.
Càng thân cận với Tô Yên hơn.
Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta sẽ bị Diệp Lương vứt bỏ.
Nếu là cô bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tần Cầm cười lạnh, trong mắt xẹt qua dữ tợn.
Tay cô ta đáp ở trên người Triệu Phong bên cạnh.
Ngón tay câu lấy, rồi mở cúc áo Triệu Phong ra.
Triệu Phong bởi vì ngón tay bị chém đứt nên sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Nhưng mà, bị bộ dáng Tần Cầm vũ mị khiêu khích như thế, vẫn không cầm được, nuốt một chút nước miếng
"Cầm Nhi? em...."
Tần Cầm một chút một chút cởi bỏ cúc áo trên người mình, cởi ra áo ngoài, lộ ra thân thể đẹp đẽ.
"Phong ca không muốn sao?"
Thanh âm lẩm bẩm, vừa ra khỏi miệng, liền làm người cảm thấy ngực đầy lửa nóng.
Triệu Phong tự nhiên cũng là tâm viên ý mã, nhưng lại nhìn trái nhìn phải, do dự
"Đây là ở trong xe...."
Còn chưa nói xong, Tần Cầm đã cởi sạch, sau đó, tay ngọc nhỏ dài cởi bỏ quần áo Triệu Phong, dán qua.
Nửa ngày sau, trong xe phát ra thanh âm rên rỉ cùng than gọi.
Tầm mắt Tô Đường bị chiếc xe lay động hấp dẫn.
Nhĩ lực hắn hơn người thường, cũng nghe được thanh âm truyền đến từ bên trong.
Nhìn thoáng qua, sau đó dời đi tầm mắt.
Nhưng mà, tầm mắt lại lần nữa chậm rãi bị hấp dẫn qua đó.
Hắn đứng lên, tới gần chiếc xe kia.
Nhìn xe lay động, có chút nghi hoặc.
Đứng ở trước mặt cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng quay cuồng trần truồng dây dưa bên trong.
Tô Đường lẳng lặng nhìn.
Tần Cầm cũng không nghĩ tới, trời tối như vậy, xe bọn họ ở chỗ tương đối hẻo lánh, hơn nữa mọi người lực chú ý đều đang ở trên người chết kia.
Ai có thời gian tới quản bọn họ?
Huống hồ hứng thú tới, không hề chú ý tới cửa sổ còn chưa đóng lại, để lại một khe hở, vừa vặn cứ như vậy bị Tô Đường trơ mắt nhìn xem toàn bộ quá trình.
***
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ 46
Tô Đường nhìn hết thảy, trố mắt hoảng hốt trong phút chốc.
Hắn không phải mới vừa trở thành tang thi liền có ý thức.
Mà qua một đoạn thời gian hỗn độn, lúc sau ý thức bắt đầu chậm rãi thức tỉnh.
Cho nên đối với ký ức khi còn là con người cũng không quá rõ ràng.
Hành vi hai người kia.... bọn họ là đang giao phối sao?
Cái loại mà để sinh sôi nảy nở nòi giống ý.
Vậy hắn thì sao?
Tầm mắt dời đi, yên lặng nhìn về phía Tô Yên vẫn luôn ngồi ở chỗ đó ăn cơm.
Tức khắc hắn như là hiểu ra cái gì.
Đôi mắt đen nhánh trong một cái chớp mắt biến thành màu đỏ.
Hồi lâu sau, Tô Đường lại lần nữa nhìn trở về trong xe.
Nhìn nữ nhân càn rỡ kia.
Ừm, Tô Đường lui sau hai bước.
Tần Cầm nhắm mắt lại, vốn là đang hưởng thụ dư vị sau trận làm tình này.
Chỉ là cô ta luôn ẩn ẩn cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm vào.
Liền theo bản năng trợn mắt đi xem.
Chỉ thấy được trên cửa sổ, lộ ra một đôi mắt sâu kín.
Thân thể cô ta cứng đờ, nhanh chóng cầm lên quần áo bên cạnh.
Che đậy chính mình.
Cô ta gắt gao trừng mắt Tô Đường.
Há mồm muốn mắng người.
Nhưng đã biết thân phận Tô Đường, nên có vài phần kiêng kị.
Không dám nói gì, chỉ gắt gao cắn môi, sắc mặt trở nên xanh mét.
Triệu Phong vốn cũng đang thoả mãn đắm chìm trong dư vị, duỗi tay muốn tiếp tục vuốt ve thân thể Tần Cầm.
Kết quả, hành động đột nhiên của Tần Cầm làm hắn cũng mở mắt theo.
Ra tiếng cười trấn an
"Làm sao vậy? Bảo bối?"
Tần Cầm không trả lời, Triệu Phong cũng cảm thấy nghi hoặc, tầm mắt cô ta nhìn lại.
Liền thấy được Tô Đường.
Triệu Phong sửng sốt.
Sau đó sắc mặt lập tức đen lại.
"Cậu tới từ bao giờ?!"
Tô Đường không nói lời nào, chỉ là cứ nhìn như vậy.
Triệu Phong đang hoảng loạn tìm đồ vật để che đậy, đột nhiên, người đứng ở bên cửa sổ đã không còn hứng thú.
Ấp ủ nửa ngày mới nói ra một chữ
"Xấu"
Thanh âm ngắc ngứ, nói xong liền đi rồi.
Mà ở trong xe, hai người lại yên tĩnh.
Triệu Phong cúi đầu đi nhìn nửa người dưới của mình còn chưa kịp che đậy.
Tần Cầm nắm chặt nắm tay, oán hận không thôi.
Xấu?
Hắn đang nói ai?
Là Tần Cầm, hay là Triệu Phong??
Đương nhiên, đây là một câu hỏi không có lời giải đáp.
Vị tang thi Tô Đường này đã tự động trở lại bên người Tô Yên.
Một đôi mắt đen như mực, nhìn chăm chú vào Tô Yên, tròng mắt bắt đầu đỏ lên.
Ưm, hắn cũng muốn cùng cô làm một ít chuyện sinh sôi nảy nở.
Nếu cô không muốn thì làm sao bây giờ?
Lại tìm người khác?
Cái ý tưởng này làm Tô Đường nhíu mày.
Hắn chỉ thích cùng Tô Yên ở bên nhau, chỉ muốn làm cùng cô.
Nghĩ như vậy, Tô Đường liền càng dán Tô Yên.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, vì sáng mai lên đường, nên Tô Yên cũng không ăn lâu lắm.
Chờ đến khi Diệp Lương xử lý xong hai người bị tang thi cắn kia, liền đi nghỉ ngơi.
Vào ban đêm, Tô Yên cảm thụ cực kỳ rõ ràng.
Tô Đường liên tiếp ôm cô, không ngừng cọ cô, sau đó nói một ít lời không thể hiểu được.
Thanh âm khàn khàn
"Bảo bối, bảo bối, áo."
Ngữ điệu không hề phập phồng.
Nghe thấy có chút quỷ dị.
Tô Yên ngủ đến nửa mơ nửa tỉnh, cho rằng hắn là muốn ăn kẹo.
Liền móc từ trong túi ra một viên, lột xong nhét vào trong miệng của hắn.
"Buồn ngủ."
Nàng nói xong câu đó, liền lại lần nữa đi ngủ.
Sau đó, Tô Đường cắn kẹo trong miệng, thành thật lại.
Vì sao, cô cũng không có nhiệt tình đối với hắn?
Là ký ức của hắn có sai sót sao?
Tô Đường lại lần nữa tự hỏi thật lâu.
Sau đó lâm vào mê mang.
Làm một con tang thi muốn biến thành người, cũng thật không dễ dàng.
Thật nhiều thứ phải học a.