Dưới ánh trăng, lòng bàn tay có một lớp bột phấn màu vàng, nhìn rất rõ ràng.
Ý tứ hắn muốn biểu đạt rất rõ ràng.
Con ngươi sâu thẳm, ốm yếu vô hại nhìn Tô Yên, ngữ khí nhẹ nhàng như lúc đầu, "Là bột phấn này dẫn rắn tới. "
Tô Yên không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn.
Vết cắn xanh tím kia càng ngày càng đậm, có dấu hiện biến thành màu đen.
Việc này, chỉ có nàng và Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Gió lạnh đánh úp lại, yên tĩnh dọa người.
Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên nâng tay hắn lên, đặt vết cắn tới bên miệng hút.
Sau đó, từng ngụm máu đen bị hút ra, phun ra.
Hiên Viên Vĩnh Hạo chưa từng nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, vậy nên trong lúc nhất thời, mở to mắt nhìn.
Trên khuôn mặt ốm yếu của hắn, lần đầu xuất hiện cảm xúc làm người khó phân biệt.
Đó là... kinh ngạc? Không hiểu? Vui vẻ?
Làm người không thể phân biệt được.
Nàng vẫn cúi đầu hút máu đen, không nói gì.
Thật lâu sau, khi máu đen bị hút hết, hút ra chỉ còn máu đỏ, Tô Yên mới dừng lại.
Nàng ngẩng đầu, dùng tay áo lau máu bên khóe môi.
Con ngươi oánh oánh, nhìn hắn, ngữ khí mềm ấm lại rất nghiêm túc, "Ta sẽ không hại ngươi, càng không để ngươi chết."
Nói xong, nàng căn bản mặc kệ Hiên Viên Vĩnh Hạo có phản ứng gì, trực tiếp dùng cánh tay hắn khoác trên vai mình đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nghiêm túc nói: "Ta chỉ giúp ngươi hút ra máu độc, nhưng không phải thái y, thái y vẫn phải khám mới có thể kết luận."
Bởi vì sắc trời tối om, đường không dễ đi, hơn nữa thân thể nàng gầy yếu, còn nâng một người nặng hơn mình.
Đi được vài bước, thất tha thất thểu, chậm rì rì.
Trong đêm tối, đôi mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo gắt gao chăm chú nhìn Tô Yên, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu, "Ngươi không hy vọng ta chết?"
Lúc này, hắn không dùng hai chữ bổn cung.
Hắn dựa vào trên người Tô Yên, dựa rất gần, cho nên dù hắn nói gì, Tô Yên đều có thể nghe rõ.
Tô Yên gật đầu, nghiêm túc, "Đúng vậy."
Một tiếng trả lời này, giống như mang theo năng lượng không biết tên, làm trái tim lạnh lẽo, có một loại cảm giác khác thường.
Đầu hắn gác lên vai Tô Yên, giống như cố ý, hơn một nửa cân nặng đều đặt trên người nàng, giống như người sắp hấp hối.
Hắn rũ mắt, lông mi run rẩy, môi hé mở, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Nhưng mẫu phi nói ta là tai họa, mẫu phi muốn ta chết."
Ngay cả người sinh ra ngươi cũng muốn giết ngươi, cái thế gian này còn có gì để lưu luyến?
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, nghiêm túc mà chắc chắn, "Không sao cả, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để mẫu phi ngươi hại ngươi."
Hắn nghe Tô Yên nghiêm túc vụng về nói, hình như, so với câu ta thích ngươi, càng làm cho hắn cảm thấy chấn động hơn.
Khóe môi kia, rốt cuộc không nhịn được cong lên.
Cười vô hại ôn nhuận, giống như một đứa trẻ không hề có tâm cơ.
Tay hắn, bất tri bất giác đã vòng quanh hông Tô Yên, nếu nói Tô Yên khiêng hắn, không bằng nói nàng bị hắn ôm vào trong ngực.
Khi Tô Yên sắp ra khỏi nơi này, nàng bỗng nhiên nghe được vài tiếng tê tê tê.
Tiếp đó, một con rắn to bằng cánh tay, dài hơn một mét, hoa văn trên người là màu đen xen lẫn màu đỏ xuất hiên.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Hoa, "Ký chủ, con rắn này có kịch độc! Một khi bị cắn lập tức bị độc chết!! A a a a a, chạy mau, chạy mau!!"
Thân tặng @tichanlinh "^"